Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 307: Toàn thắng!!



Edit: voi còi

Chân khí lấy thế đánh sấm vang chớp giật mạnh hướng một cái ngốc ưng, ngốc ưng kia tránh một chút, đột nhiên Tiểu Nhạc Nhạc nhảy lên, một móng vuốt đánh vào mắt trái của nó.

Cùng thời khắc đó, tay của Hoan Hoan đóng lại, gọi ra một đoàn lửa màu đỏ thẫm, liền đánh qua ngốc ưng kia.

Ngốc ưng nhìn đến hoả diễm màu đỏ thuần khiết này, sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, thế nhưng đuôi vẫn không cẩn thận dính vào một ít như cũ.

Nếu đây chỉ là lửa bình thường, với nó mà nói, tự nhiên không có gì, nhiều nhất chỉ có chút cảm giác nóng rực mà thôi .

Nhưng lửa của Hoan Hoan cũng không phải là một loại tầm thường, đó là Dị Hỏa, Dị Hỏa đứng ở phía trước trên bảng, một khi bộ lông dính vào, lúc này bốc cháy lên.

Đuôi bị đốt, thậm chí còn tiếp tục lan tràn, ngốc ưng kia rốt cuộc bất chấp công kích người, càng chẳng quan tâm ánh mắt bị thương, lúc này nó ngã trên đất, lăn lộn trên đất.

Một con rơi xuống đất, Vô Tình chạy nhanh đánh hướng một con khác, ngốc ưng kia vừa thấy hai đồng bạn đều bị thương, vài cái đứa nhỏ này trong đó một người thậm chí có hỏa khác thường, nó cũng không dám ham chiến, nó vội vàng cụp đuôi, chạy trốn......

Một con chạy trốn, con bị thương lúc trước cũng không dám ở lâu, khẽ vỗ cánh, nghiêng ngả, thế nhưng so với ai cũng chạy nhanh hơn.

Ba con đã bỏ đi hai, chỉ còn lại một con ngốc ưng đáng thương bị cháy đuôi, nó thật vất vả dập tắt lửa trên đuôi, nhìn đồng bạn đều chạy trốn, nó cũng vỗ cánh muốn bay lên, nhưng......

Đuôi không có, cánh cũng bị thương, nó bay vài cái, nghiêng ngả lảo đảo cũng không đứng dậy! Nhìn đến bộ dáng của nó vô cùng vụng về, Vô Tình và Hoan Hoan cao hứng cười to, Hoan Hoan lại đánh một cái hoả cầu qua, trong tiếng kêu thảm thiết của ngốc ưng kia, thành một ngốc ưng lửa.

Hai người vội vàng đi qua đem thân cây kéo ra, lôi Bình Quy bị đè nặng ra, sau đó nâng Lã Triết dậy.

“Hoan Hoan, Tiểu Nhạc Nhạc của ngươi thật lợi hại......”

Bình Quy ôm ngực, hắn bị thương, thật là khó chịu a.

“Đúng đấy a, Tiểu Nhạc Nhạc rất dũng cảm ......”

Vẻ mặt Lã Triết cũng hâm mộ nói xong, mỗi người bọn họ đều cho rằng đây chỉ là hồ ly sủng vật, không thể tưởng tượng được Tiểu Nhạc Nhạc lại là ma thú --

Là ma thú vẫn luôn rất lợi hại.

“Ha ha...... Tiểu Nhạc Nhạc còn nhỏ? Về sau nhất định sẽ lợi hại hơn .”

Hoan Hoan vô cùng tự tin nói, bé còn chưa có để Tiểu Hỏa Cầu đi ra đâu? Nếu như Tiểu Hỏa Cầu đi ra, như vậy mới càng bưu hãn đấy?

Nhưng mà, nương nói qua không nên tùy ý dùng Tiểu Hỏa Cầu, sợ có người sẽ nảy sinh ác tâm, bé vẫn luôn nhớ được lời này.

“Ngốc ưng này......”

Xem ngốc ưng đã biến thành hỏa cầu lại vẫn giãy dụa như cũ, vài đứa nhỏ đều rất hiếu kỳ, không biết Hoan Hoan sẽ xử lý nó như thế nào.

“Chờ nó chết, chúng ta liền xem nó có ma hạch hay không nga......”

Đây chính là thành quả đầu tiên của bé, hi vọng có đi.

“Được”

Vài đứa nhỏ đều đồng ý, Hoan Hoan theo nhẫn trữ vật lấy ra kẹo mà mẫu thân bé luyện chế ra, đưa chô ba người kia mỗi người một cái:

“Ăn đi. Đây là nương của ta cho ta, chắc là đối với thương thế của các ngươi hữu dụng ......”

Bé nói qua phải giúp nương cũng luyện chế chút gì này nọ, nhưng......

Luôn luôn chưa kịp làm a, thật sự là không hiếu thuận.

“Hoan Hoan, ngươi làm sao có thể xuất ra lửa a? Ngươi là luyện đan sư sao?”

Vài đứa nhỏ thoát khỏi nguy hiểm, cũng liền bắt đầu tò mò, vừa rồi Hoan Hoan gọi lửa, bộ dáng tựa hồ rất lợi hại.

“Không phải a, ta chỉ có thiên phú thuộc tính hỏa, không xem như luyện đan sư nga......”

Không luyện chế qua đan dược xem như luyện đan sư sao? Hoan Hoan thật không nói gì, bé đã sướm muốn luyện chế đan dược a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.