Vậy trong đó thấp nhất là tam giai, cao nhất ngũ giai, không thể không nói, thu hoạch tương đối phong phú.
Tất cả mọi người thật cao hứng, nhưng mà, ngay lúc các nàng đánh nghiện, hai người khách không mời mà đến lại từ trong rừng tới.
"Ai nha, Đông Phương Ngữ Hinh, trái lại ngươi chơi đùa rất dễ chịu nha. . . . . ."
Mẫn Văn Văn mang theo những người trong tổ của nàng đến, dọc theo đường đi nàng thấy qua sói chết, biết thu hoạch của Đông Phương Ngữ Hinh hình như không tệ.
" So với ngươi làm sao hơn được. . . . . . Mẫn Văn Văn, lục nhãn tỉ xà kia cảm giác như thế nào nhỉ? Chẳng qua là ta không nghĩ tới ngươi thậm chí có năng lực như vậy, còn có thể khống chế chúng nó. . . . . ."
Tuy rằng đó chỉ là tạm thời , nhưng khống chế âm luật, vẫn là một kỹ năng rất không sai.
Không biết Mẫn Văn Văn học với ai, nếu có thì giờ rảnh rỗi học đến kỹ năng này, hình như không tồi.
"Ngươi. . . . . . Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi cho là ngươi đã vô địch sao?"
Ngày nào đó, đối với Mẫn Văn Văn mà nói đúng là kết cục sỉ nhục trắng trợn.
Nàng dẫn lục nhãn tỉ xà đến, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh lại khiến chúng tấn công nàng .
May mắn nàng phản ứng nhanh một chút, chỉ bị con rắn kia cắn một phát vào cánh tay, nếu không thương tổn đến trên mặt, chẳng phải nàng đã. . . . . .
Hủy dung sao?
Mà tiện nhân Đông Phương Ngữ Hinh này, cũng dám ở đây nói đến chuyện hôm đó.
"Ta cũng không kiêu ngạo như vậy. . . . . . Mẫn Văn Văn, ta chỉ không rõ, ta cũng không làm gì đắc tội ngươi, ngươi cần gì phải hạ sát thủ đối với ta chứ?"
Tời gian qua Đông Phương Ngữ Hinh nàng đúng là cũng không chủ động xâm phạm ai .
Mẫn Văn Văn này, có phần khinh người quá đáng.
"Không đắc tội ta sao? Tốt, tặng Uất Trì Tà Dịch cho ta. . . . . . Chúng ta chính là bằng hữu. . . . . ."
Mẫn Văn Văn cười quyến rũ, nụ cười kia, khiến Đông Phương Ngữ Hinh cảm thấy thật ghê tởm.
Trên đời này tai sao có nữ nhân không biết xấu hổ như vậy? Dĩ nhiên khiến người ta nhường ra lão công?
"Ai. . . . . . Này, hiện tại hình như vẫn là ban ngày mà. . . . . . Mẫn Văn Văn, tại sao bây giờ ngươi đã bắt đầu mơ mộng ?"
Đông Phương Ngữ Hinh ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, bất đắc dĩ nói.
"Không biết xấu hổ. . . . . ."
Thạch Lan khinh thường nhổ nước bọt, Mẫn Văn Văn này, da mặt cũng thật dày.
"Mất mặt. . . . . ."
Mộ Vân tức giận nói, vài người còn lại, tuy rằng chưa nói, nhưng vẻ mặt cũng là khinh thường.
" Không biết xấu hổ cái gì? Ai. . . . . . Trên đời này, vẫn đều là nhược nhục cường thực, Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi không có bản lĩnh bảo vệ cho nam nhân của chính mình, cũng đừng tùy tiện nói người khác. . . . . ."
Mẫn Văn Văn cười không quan trọng. Lời này không đáng cười, lại khiến Đông Phương Ngữ Hinh không nhịn được nở nụ cười:
"Nam nhân của ta coi trọng ngươi sao? Mẫn Văn Văn, hình như đôi mắt hắn cũng không nhìn ngươi một chút. . . . . ."
Nghĩ đến ngày đó Mẫn Văn Văn quyến rũ Tà Dịch, nhưng Tà Dịch lăng thì không nhìn nàng một chút, trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh liền ngầm thích.
"Ngươi. . . . . . Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi cũng đã biết Ma Thú sơn mạch này có thể đánh nhau bất cứ lúc nào?"
Mẫn Văn Văn tức giận thiếu chút nữa nói không ra lời, có điều nàng đã kịp phản ứng rất nhanh, cười lạnh nói:
" Không phải ngươi vừa thu hoạch không tệ sao? Vừa vặn , chúng ta còn không cầm tới bao nhiêu ma hạch, không bằng. . . . . . Đem của ngươi cho ta đi. . . . . ."
Cường đạo, thổ phỉ. . . . . .
Mọi người không nhịn được nôn máng, có điều Ma Thú sơn mạch này, ma hạch thật sự có thể cướp đoạt .
"Ngươi muốn à? Cũng không phải là không được, như thế phải xem bản lĩnh của ngươi . . . . . ."
Lúc này Mẫn Văn Văn đến, mục đích vốn vì ma hạch của các nàng, điều này cũng không sao cả. Khiêu khích hay không khiêu khích , Đông Phương Ngữ Hinh cũng không sợ hãi, tám đói với tám, chưa chắc nàng đúng là bên bị thua kia.
Mà lời của nàng vừa nói ra, người của hai bên đông thời chuyển động.