Phương pháp chơi đùa như thế, đáng thương tiểu lục mãng căn bản không chịu nổi, bên này nó đã choáng váng đầu óc rồi, thế nhưng Sư Hậu vẫn không có ý tứ muốn dừng lại.
Đáng thương lục mãng, nó vốn cao ngạo nên khinh thường cầu xin tha thứ, nhưng bây giờ nếu như không xin tha, thì số phận của nó cũng chỉ có bị đùa chết mà thôi......
Muốn chạy trốn đi, nó cũng không phải là đối thủ của sư tử này, đây là ma thú thập giai mãn cấp a......
Đó đại biểu cái gì, vương giả rừng rậm, nó không dám ở bên người chúng ra vẻ đâu.
“Không cần...... Không cần đùa ta, ta đầu hàng......”
Sư Hậu cũng không có thể nói, lục mãng cũng sẽ không......
Nhưng giữa ma thú có thể trao đổi, mà Sư Hậu cùng Đông Phương Ngữ Hinh cũng có thể trao đổi.
Cho nên, lúc Sư Hậu nói lục mãng đầu hàng, Đông Phương Ngữ Hinh cười lạnh nói:
“Đầu hàng cái gì...... Ta muốn mật rắn......”
Đây là muốn Sư Hậu giết nó mà? Lục mãng sợ tới mức run run một chút, nhưng nó vẫn như cũ không dám phản kháng.
“Hinh Nhi......”
Nghe Đông Phương Ngữ Hinh muốn giết lục mãng này, ánh mắt Thạch Lan vừa động, nàng luôn luôn cũng chưa có sủng vật thích hợp, nếu như lục mãng này theo nàng......
“Như thế nào, Thạch Lan tỷ?”
Hinh Nhi cho rằng Thạch Lan lại không thoải mái, vội vàng hỏi.
“Ta không sao...... Chỉ là, ta cũng không có ma thú, lục mãng này tuy rằng lớn lên khó coi, nhưng cấp bậc của nó, Hinh Nhi, nếu không...... Bắt nó cho ta đi......”
Muốn thuần phục một con sủng vật không dễ dàng, nếu như nàng có sủng vật này, như vậy võ công của nàng, cũng có thể tiến thêm một bước.
“Thạch Lan tỷ thích nó?”
Đông Phương Ngữ Hinh lại nhìn lục mãng liếc mắt một cái, quả thực lục mãng này không tệ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là đừng tìm Sư Hậu của mình so sánh.
Thế nhưng, khế ước cùng Sư Hậu, đó là duyên phận, dựa vào năng lực của nàng cùng Tà Dịch, một người cũng không thuần phục được bọn chúng.
Thập giai ma thú, đó là một cái tồn tại cao nhất.
“Được......”
Hai mắt của Thạch Lan sáng rỡ, Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, cười nói:
“Sư Hậu, ngươi hỏi một chút nó có đồng ý đổi chủ nhân khác không?”
Thấy mấy người Đông Phương Ngữ Hinh không nhìn chính mình như thế, thậm chí muốn cướp đi ma thú của mình, Mẫn Văn Văn tức giận muốn giết người.
Chẳng qua, bây giờ lục mãng đã không có lực công kích, mà sủng vật của Đông Phương Ngữ Hinh bá đạo như vậy, nàng biết chính mình không phải đối thủ của các nàng.
Vừa rồi nàng hơi bị thương một chút, nếu như lúc này Đông Phương Ngữ Hinh tấn công mình, đừng nói là thắng, cho dù là lục mãng cũng có khả năng bị nàng ấy lấy đi.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Lúc này Mẫn Văn Văn, đã bất chấp dọa người hay không dọa người, nàng cũng không muốn chính mình tổn thất quá nhiều.
Quân tử báo thù mười năm không muộn, nàng có thể tìm người hỗ trợ.
Nghĩ vậy, bỗng nhiên nàng huýt sáo một tiếng, lục mãng kia vừa nghe, thân mình vội vàng vung lên, vậy mà biến mất không thấy.
Mà Mẫn Văn Văn, lại thi triển công lực lớn nhất ra chạy trốn.
Nàng chạy rất nhanh, Đông Phương Ngữ Hinh cũng nhanh chóng đuổi theo, giọng nói lạnh lùng:
“Còn muốn chạy?”
Thật sự là đáng tiếc, thiếu chút nữa liền đem lục mãng kia bắt tới tay.
Đông Phương Ngữ Hinh cảm thấy đáng tiếc, nhưng Sư Hậu cũng không thèm để ý cười:
“Muốn chạy trốn từ trong tay ta? Nó cũng có bổn sự này......”
Đông Phương Ngữ Hinh không hiểu, mà Sư Hậu cũng gào to một tiếng.
Tất cả mọi người không rõ Sư Hậu vì sao sẽ kêu như vậy, nhưng ngay tại lúc bọn họ ngây ngốc nhìn Sư Hậu, lục mãng lại chật vật lăn ra.
“Chủ nhân, giết nàng......”
Ma thú là không thể tùy ý phản bội chủ nhân, trừ phi, chủ nhân chết, hoặc là gần chết.
Lúc này, lục mãng đã bị Sư Hậu lôi ra, tối thiểu Đông Phương Ngữ Hinh phải làm Mẫn Văn Văn trọng thương, mới có thể làm cho lục mãng cùng nàng giải trừ khế ước.