“Hinh Nhi là luyện đan sư, đây là hỏa trên người nàng ......”
Tà Dịch nhìn Hoan Hoan liếc mắt một cái, tuy rằng bọn họ nhìn không thấy, nhưng hắn lại rành mạch, này không phải là dị hỏa của Đông Phương Ngữ Hinh mà là Tiểu Hỏa Cầu.
Nghe Tà Dịch nói như vậy , mọi người cũng không hoài nghi, bất quá độ ấm trong động , lại cao lên không ít.
Lần Đông Phương Ngữ Hinh bế quan này, dùng tới hai ngày thời gian, thời điểm nàng mở mắt ra , Tà Dịch liền kinh hỉ hỏi:
“Thành công ?”
Đông Phương Ngữ Hinh cười gật gật đầu, không thể tưởng được, tuy rằng nàng bị người thiết kế, nhưng lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
“Nàng đây là nhân họa đắc phúc......”
Đông Phương Ngữ Hinh cũng nghĩ như vậy, nàng nhìn thấy Hoan Hoan đã ở đây, nàng liền đối với bé vẫy tay, tiểu nha đầu vui vẻ vội vàng chạy tới, chui vào trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh , giống như con mèo nhỏ cọ cọ nàng.
“Tiểu nha đầu, con thế nào lại tìm được đến đây ?”
Tà Dịch đem chuyện của Hoan Hoan nói một lần, thuận tiện hắn cũng nói luôn:
“Là nàng thiết trí mê hồn trận, Hinh Nhi, ta cũng không xử trí nàng, nàng xem xử lý như thế nào đi......”
Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu, khóe miệng hung hăng kéo lên, không xử trí, nàng không biết nên định nghĩa thế nào.
Ở trong động chỗ sâu nhất, một nữ tử nhất chật vật đang nằm trên mặt đất, y phục trên người bẩn đến nhìn không ra nhan sắc.
Nếu không phải biết đây là Uất Trì Nhu Y, nàng thật không dám tin tưởng đây là cái nữ nhân tự tin cao ngạo kia.
“Mẫu thân, là nàng làm hại người a......”
Tiểu Hoan Hoan hai mắt hơi lạnh, tiểu nha đầu này, là người có cừu oán tất báo a.
“Ân......”
“Nữ nhân như vậy , thật sự là ngoan độc......”
Tiểu Hoan Hoan oán hận nói xong, lời này tất cả mọi người đều gật đầu, Hoan Hoan tiếp tục nói:
“vậy để con cùng nàng chơi đùa đi......”
Đông Phương Ngữ Hinh im lặng, Hoan Hoan thế nhưng muốn tự mình động thủ?
Nàng kỳ thật không đồng ý Hoan Hoan ra tay ......
Bởi vì Hoan Hoan còn nhỏ, nàng không nghĩ để bé tiếp xúc với bạo lực.
Nhìn thấy Đông Phương Ngữ Hinh tựa hồ không đồng ý, Hoan Hoan vội vàng nói:
“Nương, người xem con ôn nhu như vậy, thiện lương như vậy, con sẽ không động vào nàng , lại càng sẽ không yếu hại mệnh của nàng ..... con chỉ để cho Nhạc Nhạc giáo huấn nàng một chút mà thôi...... Hắc hắc, nữ nhân này tuy rằng đáng chết, nhưng nàng là người của Thiên Thương đảo, con làm sao có thể để phụ thân khó xử được đây?”
Để Nhạc Nhạc ra tay? Ở trong trí nhớ của Đông Phương Ngữ Hinh cùng Tà Dịch , Nhạc Nhạc chính là có nhiều chút kiến thức, ngoài ra cũng không bản sự thực tế gì .
Hai người cũng yên tâm liền gật đầu đồng ý đề nghị của Hoan Hoan , bất quá......
Thấy hai người không ngăn trở , Hoan Hoan ôm Nhạc Nhạc, thật hưng phấn nói:
“Nhạc Nhạc, hảo hảo ngoạn a, nhớ đừng làm cho nàng chết, lưu lại người sống......”
Lời này, thực không giống như là lời tiểu hài tử nên nói a .
Nhưng biết bản sự của Nhạc Nhạc , Đông Phương Ngữ Hinh bọn họ cũng không để ý, bất quá rất nhanh , bọn họ liền biết chính mình sai lầm rồi.
Nhạc Nhạc nghe được mệnh lệnh của chủ nhân , vèo một tiếng từ trong lòng Hoan Hoan nhảy xuống, sau đó vài bước nhảy đến bên người Nhu Y , trực tiếp vươn tiểu móng vuốt, đối với khuôn mặt của Nhu Y , loát loát loát vài cái......
Đáng thương Nhu Y, nguyên bản là một gương mặt xinh đẹp, lúc này......
Mọi người không đành lòng quay đầu đi chỗ khác, các nàng đều là nữ nhân, tự nhiên hiểu được, khuôn mặt đối với các nàng có ý nghĩa gì.
Liền ở bên trái khuôn mặt hạ bốn năm cái móng vuốt.bên phải khuôn mặt cũng hạ bốn năm cái,nơi nào bị móng vuốt nhỏ của Nhạc Nhạc vuốt phải, nơi đó liền máu chảy đầm đìa .
Bời vì đau đớn, làm Nhu Y có chút thanh tỉnh , nàng cảm thấy trên mặt nóng rát , thân thủ liền sờ qua,….