“Cũng không thường xuyên, thỉnh thoảng thôi...... Một tháng cũng chỉ hai ba lần mà thôi......”
Hoan Hoan lại cắn một ngụm kẹo hồ lô, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Uất Trì Tà Dịch:
“Mỹ nam, sao thúc lại quan tâm đến nương của cháu như vậy a, không phải là thúc đã nghĩ thông suốt rồi, thật sự muốn làm phụ thân của cháu sao?”
Ngạch...... Uất Trì Tà Dịch không nhìn lại nha đầu này, nếu bé biết chính hắn là quỷ xui xẻo chọc cho nương của bé tức giận, bé có thể hỏi như vậy nữa sao?
“Mỹ nam, thúc cũng không cần thẹn thùng, cháu biết ý tứ của thúc, nương của cháu là người mà người gặp người thích hoa gặp hoa nở, nhưng mà thúc cũng không kém a, Hoan Hoan đã quyết định, về sau liền chiếu theo bộ dáng của thúc tìm tướng công......”
Đứa nhỏ này, mới có mấy tuổi a liền bắt đầu nghĩ tìm tướng công, còn không phải một loại trưởng thành sớm.
“Đúng rồi, nhà của thúc ở đâu vậy? Hiện tại trời vẫn còn sớm? Nếu không thúc dẫn cháu quay về nhà thúc nhìn một chút đi?”
Không thể không nói, nha đầu kia cũng không phải là một loại tự quen thuộc, người ta cũng chưa mời bé đâu, thế nhưng bé lại chủ động muốn đi đến nhà người ta.
Chẳng qua là Uất Trì Tà Dịch cũng không cự tuyệt, ngược lại là ấm áp cười:
“Được, đi thôi......”
*****
Bên kia Đông Phương Ngữ Hinh trải qua một ngày một đêm nỗ lực, cuối cùng cũng luyện chế ra đại hoàn đan, nàng thật cẩn thận đem viên đan dược cất vào trong một cái bình nhỏ, đây chính là bảo bối của nàng a.
Có thể đến khí tiên hay không, coi như có thể hoàn toàn dựa vào thứ này, nhưng bây giờ không thích hợp, phải đợi một thời gian nữa mới có thể dùng được.
Đến khí tiên, cũng cùng nghĩa với việc khoảng cách giữa nàng và Uất Trì Tà Dịch chết tiệt kia càng gần một bước, đến lúc đó nói không chừng thật sự có thể ngược hắn. Tốt nhất là đốt cho hắn thối mặt, sau đó......
Nghĩ đến ngày nào đó, Đông Phương Ngữ Hinh nhịn không được hắc hắc cười trộm, nàng chính là không quen nhìn đến khuôn mặt của hắn.
Đẩy cửa ra, chợt nghe đến giọng nói kinh hỉ (vui mừng và kinh ngạc) của Hoan Hoan:
“Nương, người đã đi ra ?”
Bím tóc thật dài cũng đong đưa theo bước chạy của bé, gương mặt sáng sủa tươi cười, khiến cho tâm của Đông Phương Ngữ Hinh mềm mại:
“Hoan Hoan.”
Ôm lấy tiểu nha đầu, thân mình mềm mại mang theo một cỗ mùi vị chưa lui sữa (vẫn còn mùi sữa đó), khiến cho tâm của Đông Phương Ngữ Hinh đều trở nên mềm mại chưa từng có.
“Nương, người không sao chứ?”
“Không có việc gì, Hoan Hoan, cái này cho con, làm đường ăn......”
Từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ màu xanh, Hoan Hoan vui vẻ nhận lấy, ở trên mặt Đông Phương Ngữ Hinh hôn một cái:
“Nương khẳng định đói bụng đi? Ăn một chút gì đi?”
Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, một ngày này cũng chưa ăn uống gì, nàng thật sự là có vài phần đói bụng đây?
Đến nhà ăn, sớm có nha đầu chuẩn bị đồ ăn, Đông Phương Ngữ Hinh ôm Hoan Hoan ngồi xuống, vừa cầm lấy chiếc đũa, bỗng nhiên cảm thấy không đúng......
“Tại sao lại nhiều hơn một đôi?”
Mỗi lần ăn cơm, đều chỉ có nàng và Hoan Hoan, cho dù là Trần Minh đến, hắn cũng rất ít khi sẽ cùng ngồi ăn với bọn họ.
Nhưng lúc này, trên bàn hiển nhiên nhiều hơn một đôi bát đũa, nàng làm sao có thể không khiếp sợ?
“Nương, còn có một người nga......”
Hoan Hoan thần bí cười, ngay tại thời điểm này, bỗng nhiên cửa bị người đẩy ra, một bóng dáng màu đen đi nhanh vào, không nhận ra Đông Phương Ngữ Hinh liếc mắt một cái, hắn ngay tại bên người Hoan Hoan ngồi xuống.
Thật lạnh nhạt, thật tự nhiên, không nhìn nàng!!
Bàn tay của Đông Phương Ngữ Hinh cầm lấy chiếc đũa thật chặt, hai mắt hung tợnnhìn người kia đã cầm lấy chiếc đũa, bỗng nhiên dừng lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Uất Trì Tà Dịch, tại sao ngươi có thể ở trong này?”
Đây là nhà nàng, nàng thật xác định, nhưng mà người trước mắt này, cho nàng cảm giác, so với ở trong nhà của chính mình còn tự nhiên hơn.