Tiểu nha đầu này, chính là một phần tử hiếu chiến a.
Thật sự là nghé mới sinh không sợ cọp, Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu, chuyện không có nắm chặt, nàng sẽ không đi làm.
Giống như lần này, biết rõ không có phần thắng gì, nàng sẽ không nghênh chiến.
Dựa theo lời nói của tiểu nha đầu, dựa vào nhiều ma thú, cho dù là may mắn thắng lợi, cũng không chiếm được bội phục thật lòng của bọn họ.
Nàng hiện giờ, tựa hồ vẫn muốn trước đề cao thực lực của chính mình một phen.
Chỉ là, nàng không nói đến phương pháp đề cao, vậy tu luyện, cùng nàng mà nói, không có nhiều tác dụng.
Đông Phương Ngữ Hinh ngồi xếp bằng xuống, lấy ra nhẫn trữ vật, bên trong dược liệu vẫn nhiều như cũ, nhưng có thể trợ giúp nàng đề cao công lực, lại không có.
Cái này nên làm cái gì bây giờ?
Nàng nhíu mày vắt óc suy nghĩ, Hoan Hoan nhìn Đông Phương Ngữ Hinh đang suy nghĩ chuyện gì, cũng không quấy rầy, chính mình lén lút ra ngoài, để cho nương yên tĩnh thật tốt một lát đi.
"Hoan Hoan..."
Mới ra cửa, thì gặp được một ông lão, Hoan Hoan nhăn mày, suy nghĩ, ông lão này bé biết a, là hiệu trưởng.
"Hiệu trưởng gia gia..."
Tự động thêm hai chữ gia gia nữa, vậy coi như thân mật hơn.
"Hoan Hoan, làm sao một mình cháu ra đây? Nương cháu đâu?
Hiệu trưởng cực kỳ dễ thân nói, Hoan Hoan thở dài, một dạng như ông cụ non nói:
"Còn không phải cái gì nhiên không nhiên đấy ư, muốn cùng mẫu thân của cháu tỷ thí, mẫu thân không nghĩ muốn so với nàng ta a, thì đang nghĩ biện pháp đây?"
"Hô hô... Nghĩ cách a? Vậy hãy để cho chính nàng ta nghĩ đi? Hoan Hoan a, cháu là tiểu hài tử, chuyện của người lớn, cháu không cần lo lắng như vậy... Gia gia dẫn cháu đến mọt nơi tốt để chơi được không?"
Hoan Hoan biết hiệu trưởng không phải là người xấu, bé gật đầu một cái đáp ứng, hiệu trưởng cầm tay nhỏ bé của bé, một lớn một nhỏ hai người đi nha.
... ... ...
Canh cặn cơm thừa, Nhu Y vẫn nỗ lực ăn như cũ, nàng không muốn chết, không muốn cứ chết tại cái tiểu tạp viện như vậy, mối thù của nàng, còn chưa báo đâu?
Xem nàng ngoan cường vùng vẫy như vậy, trên tường viện, một nam tử quỷ mị cười.
"Không muốn chết?"
Thân thể của hắn bỗng chớp lóe, người đã rơi đến trong phòng, chân vừa lúc dẫm lên đồ ăn lên, dẫm lên trên tay của Nhu Y.
Một trận đau đớn như kim châm sát muối đánh úp lại, Nhu Y cắn răng thật chặt, ngẩng đầu, muốn nhìn một chút là ai lại vẫn muốn đi qua xem truyện cười của nàng.
"Tà Tâm?"
Nhị công tử? Nhu Y không nghĩ tới là Tà Tâm đã biến mất thật lâu, nàng không dám tin tưởng hỏi.
"Ừ?"
Tà Tâm nhíu nhíu mày, Nhu Y vội vàng sửa lại: "Nhị công tử..."
"Ta đây chẳng qua cũng chỉ hơn mười ngày không có ở đây, Nhu Y, sao ngươi lại đến nước này? Ha ha, lúc trước ngươi nói nếu như ngươi là đi theo ta, làm sao có thể như vậy?"
Tà Tâm cuồng vọng cười to, Nhu Y cúi đầu, Thiếu Đảo Chủ là Uất Trì Tà Dịch, Tà Tâm, chẳng qua chỉ là một...
Một nhi tử của đảo chủ không có tác dụng, lúc ấy nàng đúng là thê tử dự định của Thiếu Đảo Chủ, làm sao có thể...
Theo Tà Tâm? Nàng cũng không phải đầu óc có bệnh?
Đương nhiên, những lời này nàng là sẽ không nói. Nàng biết Tà Tâm thích mình từ nhỏ, lúc này, nàng sớm đã quên bộ dáng chật vật của mình, nàng bắt được chân của Tà Tâm, cầu khẩn nói:
"Nhị công tử cứu ta... Nhu Y sai lầm rồi, Nhu Y sai lầm rồi... Nhu Y nguyện ý làm người của Nhị công tử..."
Nàng nói như vậy, khiến cho Tà Tâm khinh thường bĩu môi, tay hắn bỗng nhiên vung lên, lòng bàn tay nhiều hơn một cái gương, hắn ngồi xổm người xuống, đưa gương cho Nhu Y, thấp giọng nói:
"Nhu Y, ngươi muốn làm người của ta ? Chính ngươi soi gương nhìn xem... Chỉ bằng cái dạng hôm nay của ngươi?"