Tiểu Hỏa cầu và tiểu Nhạc Nhạc đều ở trong tay của bé, mẫu thân nói qua, người không phải đối thủ của Mẫn Du Nhiên, bọn họ ở cùng một chỗ, đây chẳng phải là. . . . . .
Hi vọng, Sư hậu có thể bảo hộ mẫu thân đi.
#########################
"Haiizz, Mẫn Du Nhiên, tỷ thí này đối với ngươi mà nói, thật sự đã quan trọng như vậy sao?"
Ánh sáng trắng tản ra, bốn phía là một khoảng trắng xoá , đây hình như là một rừng cây, xung quanh sương mù rất nặng!
Không có tình tiết xuyên qua ngày trước, trên người của nàng, vẫn mặc quần áo ban đầu như cũ, hình như, chưa có gì biến hóa.
Chẳng lẽ đó là một không gian hư vô?
Trên ý nghĩa cũng không phải nghiêm túc xuyên qua?
Giọng nói của Đông Phương Ngữ Hinh, cũng không nhận được gì đáp lại, bởi vì chung quanh không nhìn thấy Mẫn Du Nhiên, lúc này chỉ một mình nàng.
"Mẫn Du Nhiên. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh lại hô, nhưng vẫn không có âm thanh như cũ, dường như, bình thường chỉ một mình nàng bị nhốt tại đây .
"Này. . . . . . Sao lại thế này nhỉ? Ủa sao không có ai vậy chứ? Lời nói của Mẫn Du Nhiên có ý gì? Cái gì chậm , chẳng lẽ là. . . . . ."
Nàng ta cố ý chỉ vây hãm một mình nàng ở nơi này sao?
Cũng không đúng, nàng nhớ rõ ngay lúc đó chùm tia sáng, đúng là đều bao phủ hai người các nàng ở đây ?
Vậy bây giờ không phải buổi tối, ít nhất nơi này không phải.
Đông Phương Ngữ Hinh thử đi thẳng về phía trước, sương mù mênh mông tầm nhìn rất thấp.
Cứ như vậy thử đi ước chừng thêm một canh giờ, vẫn không thấy được nửa người như cũ , thậm chí ngay cả một thứ còn sống cũng không có.
"Sư hậu. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh thử trao đổi với Sư hậu, giọng của Sư hậu của đã truyền tới rất nhanh:
"Chủ nhân. . . . . . Chỗ này rất kỳ lạ, không có ma thú, không có động vật. . . . . ."
"Ta cũng cảm giác được , nhưng đây là nơi nào. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh lo lắng hỏi, người ở dưới tình huống không biết, tóm lại có phần lo lắng .
"Ta cũng không biết, bất quá chủ nhân ngươi có thể thử đi tiếp, chỉ đi về một hướng, chắc hẳn có thể đi qua đi . . . . . ."
Sư hậu đề nghị đi tới, Đông Phương Ngữ Hinh vừa nghĩ cũng đúng, hiện tại cũng không còn nơi khác, cũng không thể chờ ở chỗ này.
Nàng tiếp tục đi về phía trước, đại khái đi thêm ba bốn canh giờ, vẫn y nguyên như thế.
Lần này Đông Phương Ngữ Hinh cũng không dám bình tĩnh , nàng vội vàng hô:
"Sư hậu. . . . . ."
"Chủ nhân, nơi này ta không ra được. . . . . .Có điều, nhìn tình huống hẳn là trận pháp, ngươi chỉ có phá trận pháp này, mới có thể đi ra. . . . . ."
Sư hậu cũng vẫn đang quan sát, Đông Phương Ngữ Hinh nhớ tới trận pháp kỳ dị của Nhu Y làm lần đó, cái này có phần tương tự.
Nhưng. . . . . .
Không hề giống nhau. . . . . . cổ đại trận pháp cái này quả nhiên là kỳ diệu, về sau nàng nhất định phải học một chút, hơi hơi học một chút cũng được, nếu không luôn chịu thiệt !
Hít một tiếng, quên đi, tiếp tục đi tiếp đi.
Giống như một khu rừng rậm tử vong, lúc này sương trắng đã tan ra một ít, Đông Phương Ngữ Hinh chợt phát hiện, cây cối bốn phía này, tuy rằng rất nhiều, nhưng lá của chúng đều khô vàng .
Khô vàng. . . . . . loại màu sắc lụi tàn.
Này. . . . . .
Tử vong. . . . . . Bốn phía đều là hơi thở tử vong.
Nàng không dám di chuyển, đó là bởi vì kết quả đi lại, đúng là giống như bất động, còn đang giẫm chận ở tại chỗ.
Nàng dứt khoát ngồi xuống tĩnh tọa, có lẽ, có thể nghĩ ra biện pháp gì cũng không chắc chắn.
Ngồi xuống, yên lặng , để xuống tất cả suy nghĩ, nàng chợt phát hiện chân khí xung quanh đây vậy mà rất nồng đậm.
Là việc không có sinh vật sống hay sao? Nàng lại cảm thấy chân khí nồng đậm?
Đông Phương Ngữ Hinh mừng thầm trong lòng. . . . . .