Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 440: Cuối cùng là cái gì vậy?



Edit : PDN

"Ta không biết động vật đó, nhưng nó rất lợi hại, ta đánh với nó ba ngày, nó có bị thương, máu của nó liền bắn tung tóe tới trên hai chân của ta, mà ta cũng bị trọng thương, lúc nó bổ nhào đến muốn đánh chết ta, nữ vương chạy đến, bọn họ đánh một ngày một đêm, cuối cùng nữ vương bị thương, ma thú kia cũng bị thương đi mất, bà ấy đưa ta trở về, ta bắt đầu thành cái dạng này. . . . . ."

Ma thú, ma thú rất lợi hại. . . . . .

Vậy đi ra chỗ bên ngoài, nhất định sẽ trải qua nơi đó sao?

"Lúc ấy con ma thú kia đã muốn chạy trốn, vì sao nữ vương không đưa theo ngươi rời đi?"

Cho dù là bị thương, theo lý thuyết, cũng không nên buông tha cho như thế chứ.

" Lúc ấy ta ngất đi rồi, cũng không biết, nhưng sau đó bà ấy lại nói cho ta biết, bởi vì bà ấy cảm nhận được một luồng uy áp nghẹt thở. . . . . ."

Uy áp nghẹt thở?

Điều này làm cho Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ đến lúc bọn họ vừa tới nơi này cảm giác được một luồng uy áp kia, chẳng lẽ cùng cái thứ kia giống nhau?

Võ công của Nữ vương cao, tất nhiên cũng càng mẫn cảm hơn.

Bà biết mình không phải đối thủ của luồng uy áp kia, cho nên đưa theo quốc sư chạy thoát trở về.

Mà quốc sư, quan hệ với nữ vương cũng không tốt, chẳng lẽ hắn không tin lời nữ vương lúc ấy ?

"Vậy ý của ngươi đúng là, bên kia, cũng vốn là có thể đi sao?"

Đông Phương Ngữ Hinh có phần kích động hỏi.

"Nay đã sắp qua mười năm, nếu chỉ có cái thứ kia, ta và nữ vương có lẽ có thể đánh trên một chút, nhưng. . . . . . Nếu thật sự có cái khác , vậy nhất định không thể đi qua. . . . . . Cho nên ta mới nói, chúng ta vốn là không có khả năng chạy trốn. . . . . ."

Quốc sư này, nói chuyện đúng là chắc chắn, Đông Phương Ngữ Hinh biết hắn cũng không nói dối, cho nên tin tưởng hắn, .

"Quốc sư, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, cuối cùng sẽ có biện pháp . . . . . . Ngày mai ta sẽ bắt đầu luyện đan, tuy rằng. . . . . . Chữa khỏi chân của ngươi chưa chắc có thể đi ra ngoài, nhưng nếu chữa không khỏi, không phải cũng là không ra được sao? Người, luôn phải lạc quan một chút. . . . . . Ngươi nhìn ta và tiểu Hoan Hoan, tuy rằng bị nhốt tại đây, cũng không phải là thật vui vẻ sao?"

Đông Phương Ngữ Hinh có ý tốt khuyên nhủ, trong lòng nàng đã có suy xét.

Nếu , chữa khỏi chân của quốc sư, có lẽ nàng có thể cùng với nữ vương bọn họ, thử đi qua chỗ đó.

Đương nhiên, cho dù là bọn họ không muốn đi, không muốn đi thử nghiệm, nàng cũng sẽ đi qua thử xem .

Bây giờ nàng đúng là càng ngày càng hiếu kì , không biết cái thứ kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Thế nhưng ngay cả nữ vương đều sợ ?

##############################

Quá trình luyện đan quả là vất vả .

Đặc biệt, đan dược thất giai cực kỳ biến thái.

Không đủ mười ngày tám ngày , hoàn toàn không có khả năng luyện chế ra.

Vì vậy phương thuốc xa lạ, hơn nữa có dược liệu xa lạ, lúc Đông Phương Ngữ Hinh luyện chế xong, đã là mười ngày sau .

Có điều, lúc may mắn, tuy rằng lãng phí một bộ dược liệu, nhưng cuối cùng thì thành công .

Nữ vương thật kích động, mà quốc sư cũng không còn cự tuyệt dùng.

"Ta giúp ngươi đi, quốc sư, ta là Luyện Đan Sư, dùng lửa của ta, có thể tăng tốc độ ngươi hấp thu hiệu lực của thuốc. . . . . ."

Thế nhưng đã giúp hắn luyện chế được rồi, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không ngại một chút công sức kia.

Quốc sư gật gật đầu, vẫn chưa từ chối, hai người bắt đầu bế quan, mà tiểu Hoan Hoan, tất nhiên được ưu đãi lớn nhất.

Ngày như vậy, thoáng cái đã trôi qua nửa tháng.

Nữ vương thật vui mừng mỗi ngày đều đã đến xem bọn họ đã xong hay chưa, chỉ là thật đáng tiếc, mỗi một lần đều là hi vọng mà đến, thất vọng mà về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.