Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 450: Ai so với ai ngốc hơn?



Edit: voi còi

Sauk hi Uất Trì Tà Dịch ăn đan dược vào, sắc mặt cũng dễ nhìn không ít, Đông Phương Ngữ Hinh biết hắn cần chính mình điều chỉnh.

Nàng cẩn thận giúp hắn lau vết máu trên mặt đi, đỡ hắn nằm xuống nghỉ ngơi.

“Nương...... Phụ thân không có việc gì chứ?”

“Hắn chỉ bị thương, rất nhanh sẽ tỉnh lại ......”

Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười, bởi vì vừa rồi bận rộn một phen, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt.

Lấy ra một viên hồi huyết đan ăn vào, Đông Phương Ngữ Hinh ngồi xuống đứng lên.

Nàng cũng cần khôi phục, chờ thêm một hồi, nàng sẽ tiếp tục giúp Tà Dịch chữa thương.

##############################

“Đây là ai làm phụ thân bị thương a...... Thật sự là rất đáng giận ......”

Hoan Hoan không vui nói xong, Đông Phương Ngữ Hinh thở dài:

“Là quái thú kia đấy......”

Vốn dĩ võ công của Tà Dịch cũng không yếu, hơn nữa còn ăn Phi Vân đan, bế quan thời gian dài như vậy, khẳng định có tiến bộ.

Nhưng cái quái thú này, cũng là càng thêm biến thái.

Bọn họ ba người đều không lấy được ưu việt, huống chi là một mình Tà Dịch?

Hắn chính là lại lợi hại hơn nữa, cũng không thể là đối thủ của quái thú kia.

Chỉ tiếc bây giờ Tà Dịch bị thương, Đông Phương Ngữ Hinh không biết bây giờ công lực của hắn đến cái tình trạng gì.

“A...... Cái quái thú kia a...... Mẫu thân, có phải chỉ có cái quái thú kia biết chúng ta muốn đi ra ngoài thế nào hay không?”

Hoan Hoan lo lắng hỏi, bọn họ là bị quái thú cấp làm tới này.

Phụ thân cũng là, quái thú kia chẳng phải là mấu chốt bọn họ đi ra ngoài sao?

“Ta cũng không rõ ràng, trước chữa khỏi cho phụ thân con rồi nói sau......”

Hoan Hoan gật gật đầu, đương nhiên bé biết phụ thân quan trọng nhất.

Bé chỉ biết phụ thân sẽ không không cần bọn họ.

Nhưng bọn hắn đều bị vây ở nơi này, làm thế nào đi ra ngoài a.

“Nữ vương, quốc sư, trước tiên các ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi...... Đây là tướng công của ta, ta muốn giúp hắn chữa thương......”

Bọn họ không thể tách ra, nơi này có chút kỳ quái.

Ngộ nhỡ tách ra, tìm không thấy đối phương, chẳng phải là càng thêm phiền toái.

Nữ vương gật đầu đáp ứng, quốc sư cũng đến một bên điều tức.

Đông Phương Ngữ Hinh khôi phục một hồi, tiếp tục giúp Uất Trì Tà Dịch chữa thương.

Nhưng hắn bị thương quá nặng, vậy mà cũng chưa tỉnh lại --

“Hinh Nhi......”

Đông Phương Ngữ Hinh mệt liền ngủ, bỗng nhiên cảm thấy trên tay có cái gì đó đang động.

Nàng mở to mắt, đúng lúc Tà Dịch gọi.

“Tà Dịch, chàng tỉnh rồi?”

Trong lòng thật cao hứng, không nghĩ tới hắn tỉnh lại nhanh như vậy.

“Ừ, có thể nhìn thấy nàng, thật tốt......”

Tà Dịch giãy dụa đứng lên, ôm lấy Đông Phương Ngữ Hinh, hắn ôm thật chặt.

Không ai có thể hiểu biết tâm tình của hắn lúc này --

Hắn cùng Đông Phương Ngữ Hinh, vậy mà thiếu chút nữa thì sẽ không còn được gặp lại rồi.

“Ta cũng vậy......”

Đông Phương Ngữ Hinh cũng ôm hắn, thân thể hai người chặt chẽ ôm nhau.

Hắn đi vào tu luyện, hấp thu dược hiệu của Phi Vân đan, ai có thể nghĩ đến --

Từ biệt lần này, thiếu chút nữa chính là vĩnh viễn cũng không thấy được?

“Nàng a, khóc cái gì?”

Bỗng nhiên nghe được tiếng nức nở nhàn nhạt, lòng của Tà Dịch mềm nhũn, thấp giọng hỏi.

“Ta...... Kích động ...... Tà Dịch, sao chàng lại ngốc như vậy? Chàng tới nơi này làm cái gì?”

Nơi này, căn bản không biết khi nào mới có thể đi ra ngoài a.

“Hinh Nhi ngốc, sao lại biến thành u mê vậy? Nàng và Hoan Hoan đều ở đây, ta không đến có thể được không?”

“Ô ô, chàng mới ngốc đâu? Chàng đồ ngốc này, đại ngốc, chàng chính là người xấu......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.