Bên này Hoan Hoan học khí thế ngất trời, bên kia đám người Đông Phương Ngữ Hinh, tiến hành lại không hề thuận lợi ——
"Chúng ta phối hợp vẫn không được như cũ. . . . . ."
Võ công của bọn họ, được rồi.
Số người của bọn họ, được rồi.
Khả năng của đám bọn họ , lại tốt vượt bậc.
Nhưng một đám tập hợp lại, tất nhiên không thể khiến người ta hài lòng.
Đông Phương Ngữ Hinh cùng Uất Trì Tà Dịch hoàn hảo, dù sao thời gian ở cùng nhau lâu, cũng có chút ăn ý.
Bọn họ cơ bản có thể phối hợp.
Nữ vương cùng quốc sư, tuy rằng ban đầu quan hệ của bọn họ bình thường, nhưng dù sao cũng là mẫu tử, cũng có thể phối hợp một ít.
Nhưng bốn người cùng một chỗ, liền dễ dàng phạm sai lầm.
Mà lưới vô hình, cần phải hoàn toàn phối hợp giống như một.
Lúc xuất chiêu ngay tại trong chớp mắt, chênh lệch một chút cũng không được.
Tuy rằng bọn họ mỗi người đều rất ưu tú, nhưng tất cả cộng lại liền. . . . . .
Đông Phương Ngữ Hinh cũng thật không có cách nào, đau đầu, bọn họ phải mau chóng phối hợp ăn ý.
Một lần nữa sửa sang sơ qua nội dung chính ở trong đầu một lần, không thành vấn đề, đã hoàn toàn nắm vững.
Nàng mở mắt ra, đúng lúc bọn họ cũng đều đang nhìn nhau.
"Chọn một đội trưởng đi. . . . . ."
Nếu, không thể hoàn toàn cùng một chỗ, vậy chỉ có thể chọn một người làm lãnh đạo.
"Không được. . . . . ."
Nữ vương cự tuyệt trước tiên.
Đông Phương Ngữ Hinh khó hiểu nhìn về phía bà, nữ vương nói :
"Nếu có đội trưởng, ngộ nhỡ đội trường có chuyện gì, vậy chẳng phải là trận pháp này sẽ không dùng được?"
Chuyện này, lo lắng có đạo lý.
"Lại cho ta xem một chút. . . . . ."
Cuối cùng cảm thấy môn công pháp này có vấn đề, có lẽ, có chỗ bọn họ không biết cũng không nói chắc.
Nữ vương lại lấy ra đưa cho Đông Phương Ngữ Hinh, Tà Dịch cũng xúm lại, hai người xem cẩn thận một lần, bình thường, cũng không có một dấu hiệu gì khác.
Vậy vì sao, bọn họ sẽ không thể thành công chứ?
Muốn làm được hoàn toàn thống nhất, trừ khi là sinh tư.
Cảm ứng tâm linh, đây là khó nhất.
Đặc biệt người không có quan hệ gì.
"Trước hiểu rõ một chút công pháp này, đợi chút nữa luyện tiếp . . . . ."
Có lẽ là bọn họ quá nóng vội , tục ngữ nói, dục tốc bất đạt .
Nữ vương gật gật đầu, tán hành ý kiến của Đông Phương Ngữ Hinh.
Đông Phương Ngữ Hinh đi ra ngoài, lại nhìn thấy Hoan Hoan vui đùa với tiểu Nhạc Nhạc.
"Tiểu nha đầu, con đang làm cái gì đấy?"
Đông Phương Ngữ Hinh tò mò hỏi, nha đầu kia không phải muốn luyện công sao, đây cũng là?
"Luyện công mà. . . . . ."
Hoan Hoan ngẩng đầu, thấy Đông Phương Ngữ Hinh ra ngoài, nhìn về phía sau thân thể của nàng:
"Phụ thân đâu?"
"Phụ thân của con hả, ở bên trong đấy, mẫu thân nhớ vậy rồi, cho nên đến đây nhìn con xem. . . . . ."
"Hì hì, con cũng nhớ mẫu thân . . . . . ."
Hoan Hoan chạy tới, ôm cổ của Đông Phương Ngữ Hinh, tặng đi một cái hôn:
"Nương, mấy người cũng luyện thành công ?"
"Không. . . . . . Nghỉ ngơi một chút lại tiếp tục. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh không nói cho tiểu nha đầu chuyện bọn họ gặp phải vấn đề khó, bé chẳng qua là một đứa nhỏ, sao biết được phương pháp gì chứ?
"À. . . . . . Mẫu thân, người có biết Hoan Hoan đã học cái gì không?"
Hoan Hoan đắc ý nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, thấy tươi cười của bé, biết ngay tìm được bảo bối tốt :
"Cái gì vậy? Con không nói, mẫu thân làm sao mà biết?"
" Ngôn ngữ của ma thú. . . . ."
Hoan Hoan đắc ý nói.
" Ngôn ngữ của ma thú? Cái này, có ích lợi gì sao?"
Nếu là tiếng anh, tiếng nhật vân vân, sau này lúc đi ra ngoài còn có thể. . . . . .