Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 501: Ai là nha đầu chết tiệt kia?



Edit:..Lam Thiên..

“Ngươi......”

Điểu vương khiếp sợ nhìn Tà Dịch, hắn không phải là không dùng được võ công sao?

Thế nào hiện tại ......

Hơn nữa, nàng thậm chí còn cảm giác được, võ công của nam nhân này, bỗng nhiên trong lúc đó tăng lên không ít a.

“Thả người......”

Tà Dịch lại mở miệng, Điểu vương kia vô tội cười:

“Ai nha, mỹ nhân, ngươi nên biết, chúng ta nhưng là loài chim a, sợ nhất chính là phát hỏa, giờ phút này, cho dù ta muốn thả người cũng không còn cách nào khác a......”

“Quốc sư, qua đây chế trụ nàng......”

Tà Dịch lạnh giọng nói, quốc sư vội vàng đi qua khống chế Điểu vương, Tà Dịch nhìn ngọn lửa đang cháy lớn kia liếc mắt một cái, không chút nghĩ ngợi liền bay qua.

“Ai...... Mỹ nhân, hỏa này lớn như vậy, ngươi đi qua để chịu chết sao? Ngươi không muốn sống nữa sao?”

Không thể tưởng được có người thật sự dám ở giờ phút này đi vào, Điểu vương sốt ruột hô to.

Hơn nữa, mấu chốt là, người này lại còn là nam nhân nàng nhìn trúng a.

“Tà Dịch, cẩn thận một chút......”

Quốc sư biết việc này không ngăn cản được Tà Dịch, hắn phát hiện nội lực trên người hắn cũng đã khôi phục, này ắt hẳn là cùng gì đó có liên quan .

Đông Phương Ngữ Hinh nhìn Tà Dịch vọt tiến vào, gấp giọng nói:

“Võ công của ngươi đã khôi phục ?”

“Ân......”

“Vậy ngươi khống chế hỏa, ta nói khẩu quyết cho ngươi......”

Trên người Tà Dịch đã được Địch Thêm tăng cường thiên phú, hẳn là cũng có thể khống chế hỏa mới đúng.

“A, phiền toái như vậy ta học thế nào......”--

Chỉ là Tà Dịch còn chưa chạy đến bên người Đông Phương Ngữ Hinh, hỏa bên người nàng bỗng nhiên bị dập tắt.

Không chỉ là bên người Đông Phương Ngữ Hinh, chính là chung quanh , giống như không có không khí, tất cả đều tắt.

Chúng Điểu lại kinh ngốc, Điểu vương càng là kinh ngạc đến thiếu chút nữa rớt cằm.

Ngẩng đầu nhìn trời, trời vẫn sáng sủa, mặt trời vẫn cao chiếu.

Không có mưa, không có nước, hỏa làm sao có thể......

“Ha ha...... Khống chế hỏa học được là tốt, nhưng ngươi hiện tại không cần học a, ta đã đến rồi......”

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở đây, một cái Tiểu Hỏa Cầu hoạt bát chạy tới.

Tiểu Hỏa Cầu......

Tiểu Hỏa Cầu của Hoan Hoan, bé đến , có phải hay không Hoan Hoan cũng......

Bọn họ thế nào lại quên Dị Hỏa lợi hại này nhất đây? Tiểu Hỏa Cầu nhưng là cao thủ đệ nhất khống chế hỏa a.

“Mẫu thân, là người nào không có mắt , dám bắt trói mẫu thân của ta?”

Ngay tại lúc Tà Dịch nghĩ tới Hoan Hoan , Hoan Hoan liền xuất hiện, trên vai của bé, vẫn là cái tiểu hồ ly nằm sấp như cũ.

Bé vội vã chạy tới, Tà Dịch cũng vội vàng giúp Đông Phương Ngữ Hinh mở dây trói.

“Ngươi tên gì? Tiểu hồ ly trên vai ngươi thật đáng yêu, cho ta......”

Điểu vương nhìn thấy Tiểu Nhạc Nhạc, quả nhiên nàng phi thường thích, trực tiếp muốn cướp đi.

“Mẫu thân, là ai vậy? Thật kỳ quái, đôi cánh màu đen của người này, thế nào lại giống như ma quỷ vậy?”

Điểu vương, chính là thú nhân xinh đẹp nhất Điểu Quốc .

Lúc này bỗng nhiên bị người ta nói thành ma quỷ, nàng tự nhiên là mất hứng.

“Người tới, đem nha đầu chết tiệt này đánh chết cho ta......”

Nha đầu chết tiệt kia...... Thế nhưng nàng dám nói Hoan Hoan là nha đầu chết tiệt......

Đông Phương Ngữ Hinh vừa mới khôi phục tự do, võ công của nàng cũng đã khôi phục được tám phần, lại nghe thấy Điểu vương nói bảo bối Hoan Hoan của nàng như vậy, nàng liền tức giận muốn động thủ.

Mà Tà Dịch, càng là yêu thương Hoan Hoan đến tận trong tâm khảm, hắn nghe xong lại càng tức giận.

Hai người không hẹn mà cùng công kích Điểu vương, nữ vương cùng quốc sư cũng cùng tấn công tới đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.