Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 532: Ta lo lắng



Edit: voi còi

Nếu như Tiểu Nhạc Nhạc mất mạng, bọn họ liền vĩnh viễn tách ra.

Nhưng bây giờ......

Chỉ cần lão gia gia có thể cứu sống Tiểu Nhạc Nhạc, về sau bọn họ cũng sẽ gặp mặt.

“Các ngươi cũng cùng nhau đến đây đi......”

Lão hồ ly liếc mắt quét mọi người một cái, bọn họ cũng không phải là người xấu.

Ông sống lâu như vậy, ánh mắt nhìn người vẫn phải có.

Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, cũng không phản đối, lão hồ ly đem Tiểu Nhạc Nhạc giao cho Đông Phương Ngữ Hinh:

“Đến, nhắm mắt lại, ta mang bọn ngươi trở về......”

Mọi người nghe lời nhắm mắt, trước mặt một cao thủ như thế, không ai dám vi phạm ý tứ của ông.

Kỳ thật, mặc dù bọn họ mở mắt ra, cũng nhìn không tới cái gì.

Bởi vì, lão hồ li nói nhà, không phải mang Hoan Hoan đến địa phương, mà là......

Một nơi bí mật, nơi đó là chỗ ở của các thế hệ cửu vĩ hồ ở lại.

Nơi đó cao thủ nhiều như mây, người bình thường, chính là mấy đời cũng quá mức có thể nhìn đến nhiều cao thủ như vậy.

Nhưng mà, nhìn đến bên kia đều là người, mấy người Đông Phương Ngữ Hinh vẫn có vài phần khiếp sợ :

Đây là nơi Cửu Vĩ Hồ ở lại, tại địa phương này, bọn họ cần thiết phải đổi lại hình dáng người.

Dù sao, ở trong ấn tượng của nàng, chỉ có bộ dáng của chính mình mới là thoải mái nhất.

Lão hồ ly vừa tới, rất nhiều người đều cùng ông chào hỏi, chẳng qua sắc mặt của ông không tốt, chắc là bởi vì chuyện của Tiểu Nhạc Nhạc đi.

Mà nhìn thấy ông mang người đến, những hồ ly có chút nghi hoặc, nhưng bọn hắn cũng không có hỏi, hiển nhiên địa vị của lão hồ ly tại đây cũng không thấp.

Lão hồ ly mang theo bọn họ đi đến một cái sơn động màu sắc như lửa.

Bốn phía liền giống như bốc cháy vậy, nhưng tất cả mọi người không cảm thấy quá nóng.

Võ công của bọn họ bất tri bất giác đã khôi phục, chắc là cùng Long Vương bị thương có liên quan đi.

Võ công của bọn họ bởi vì Long Vương mà tạm thời biến mất, Long Vương bị trọng thương, tự nhiên uy lực của hắn liền giảm mạnh, cho nên......

Cấm chế này đối với bọn họ......

Hơn nữa bọn họ đã rời đi long cung, kiềm chế đối với bọn họ liền càng thiếu.

Nơi này......

Đông Phương Ngữ Hinh đánh giá sơn động này, đây là chỗ ở của lão hồ ly sao?

Đây là cái sơn động, không có giường hay cái gì, bài trí này nhưng là cực kì đơn giản --

“Các ngươi trước tiên ở đây nghỉ ngơi một chút, ta đi ra ngoài có chút việc......”

Lão hồ ly nhìn mọi người liếc mắt một cái:

“Nơi này tu luyện tốt lắm, các ngươi có thể ngồi xuống tu luyện, chờ ta trở lại, tự nhiên sẽ gọi các ngươi......”

“Vậy Tiểu Nhạc Nhạc đâu?”

Đông Phương Ngữ Hinh vẫn ôm tiểu hồ ly như cũ, lúc này thân mình của nó thật nhỏ, cũng không nặng, cũng không mệt.

“Đưa ta đi, ta đưa nó đi.... ....”

Kỳ thật, lão hồ ly cũng cứu không được Tiểu Nhạc Nhạc, nếu như ông có thể cứu, phỏng chừng đã sớm ra tay.

Trong lòng mọi người hiểu được, cho nên cũng không hỏi nhiều.

“Mẫu thân......”

Nhìn Đông Phương Ngữ Hinh đem Tiểu Nhạc Nhạc giao cho lão hồ ly, Tiểu Hoan Hoan không đồng ý hô.

“Tiểu Hoan Hoan, ta biết con luyến tiếc hắn, nhưng...... Tiểu Nhạc Nhạc phải để cho lão hồ ly mang đi, bằng không......”

Sắc mặt Đông Phương Ngữ Hinh nghiêm túc nói, Tà Dịch cũng đã đi tới, lôi kéo tay của Tiểu Hoan Hoan:

“Yên tâm, hắn không có việc gì ......”

Không có việc gì, thật sự không có việc gì sao?

Tiểu Hoan Hoan không dám khẳng định, bé thật sự là rất lo lắng.

“Con cũng muốn cùng đi theo a, bằng không, con lo lắng Tiểu Nhạc Nhạc......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.