Hắn đúng là vẫn ở nơi này, lão hồ ly làm sao có thể nghĩ đến hắn sẽ lựa chọn đi ra ngoài chứ?
Khi công phu của hắn đại thành , tất nhiên là sẽ trở về báo thù .
Về phần đám rồng còn lại , bọn họ là con dân của chính mình , nhưng. . . . . .
Bây giờ hắn tự thân khó bảo toàn, làm sao có thể lo lắng bọn họ nha?
Tha thứ hắn ích kỷ đi, hắn cũng là vì phát triển đáng kể của Long tộc .
Hắn muốn đi ra ngoài, nhất định phải. . . . . . ——
"Hai..i zzz. . . . . ."
Tất cả mọi người ngồi xuống, tham lam hấp thụ linh khí đầy đủ này .
Đông Phương Ngữ Hinh cũng đã từng gặp nơi đầy đủ linh khí vài lần , nhưng chỗ này, nhiều linh khí như vậy , vẫn lần đầu tiên nhìn thấy.
Việc của Tiểu Nhạc Nhạc nàng cũng không giúp được, cho nên chẳng thà nhanh chóng tăng lên chính mình.
Thế giới này, vẫn đều là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. ( tương tự câu núi cao còn có núi cao hơn )
Đã từng. . . . . .
Tại lúc ban đầu, nàng ở Kì Thiên Quốc, cho dù là lợi hại .
Tuy rằng nàng không cảm thấy mình vô địch, nhưng người bình thường cũng không đánh lại được nàng.
Nhưng cố tình Tà Dịch đã ở đó, nàng sẽ không là đối thủ của hắn .
Sau đó đến bên kia, Thiên Thương Đảo kia, cao thủ lại nhiều.
Nàng không ngừng nâng cao bản thân, võ công đã tiến bộ thần tốc , cuối cùng coi như cao thủ .
Nhưng sau lại đi vào không gian này , lại thành kẻ yếu.
Đông Phương Ngữ Hinh vô cùng buồn bực, trên đời này còn có chuyện so với chuyện này càng đả kích người ta sao?
Có điều, may mắn , Tà Dịch và tiểu Hoan Hoan luôn luôn ở cạnh nàng, mặc kệ tương lai như thế nào, chỉ cần bọn họ cùng một chỗ, nàng đã thỏa mãn.
Mà tiểu Hoan Hoan, cũng không muốn ở nơi này, cả trái tim của bé đều ở trên người tiểu Nhạc Nhạc.
Bây giờ hắn thế nào ? Như thế nào, có phải đã tốt hơn rồi hay không .
Cảm giác thời gian trôi qua rất chậm, bé hận không thể lập tức bay đến bên người tiểu Nhạc Nhạc .
"Tiểu Hỏa cầu. . . . . ."
Nơi này linh khí tốt như vậy, mà ngay cả Tiểu Hỏa cầu đều thành thành thật thật tu luyện .
Nơi như vậy , đúng là chỉ có thể gặp mà không thể tìm mà?
Có điều, nghe thấy tiểu Hoan Hoan kêu nó, Tiểu Hỏa cầu vội hỏi:
"Làm sao vậy? Tiểu Hoan Hoan. . . . . ."
"Ngươi nói tiểu Nhạc Nhạc không có việc gì chứ?"
Tiểu Hoan Hoan lo lắng hỏi.
"Không có việc gì . . . . . . Nhất định không có việc gì, cửu vĩ hồ đúng là rất lợi hại . . . . . ."
Tiểu Hỏa cầu trái lại có vẻ tự tin, tiểu Hoan Hoan vội gật đầu:
"Đúng, bọn họ rất lợi hại, tiểu Nhạc Nhạc nhất định sẽ không có việc gì . . . . . ."
"Tiểu nha đầu, ngươi cứ tin tưởng ta như vậy ?"
Lão hồ ly đã đi tới, có điều chỉ một mình lão, tiểu Nhạc Nhạc cũng không trở về theo.
Tiểu Hoan Hoan nhìn về phía phía sau lão, xác định không có tiểu Nhạc Nhạc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại:
"Lão gia gia, tiểu Nhạc Nhạc đâu?"
"Hắn. . . . . . Không có việc gì . . . . . . Tiểu Nhạc Nhạc, thật không hổ là hài tử của ta. . . . . ."
Lão hồ ly cười ha hả, tiếng cười sang sảng kia, làm cho mấy người Đông Phương Ngữ Hinh đều tỉnh dậy lại đây.
"Làm sao vậy? Vui vẻ như vậy?"
Nghe lão hồ ly cười như vậy, Đông Phương Ngữ Hinh khó hiểu hỏi.
Có điều, trong lòng cũng có thể khẳng định, tiểu Nhạc Nhạc đương nhiên là đã không có việc gì .
"Ha ha. . . . . . Tiểu Nhạc Nhạc quá thông minh. . . . . . Ngươi không biết, hắn biết Long vương muốn máu của hắn, nhưng hắn làm sao có thể mất công tiện nghi cho cái lão già kia chứ?"
Lão hồ ly cười đắc ý nói :
"Hắn đầu tiên là giấu đi 20% máu huyết , sau đó 80 % máu huyết cho tiểu Hoan Hoan. . . . . . Long vương tuy rằng hấp thu 70% của tiểu Nhạc Nhạc