Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 539: Ánh mắt bất thiện (không tốt)



Edit; voi còi

Nữ vương mở miệng khuyên nhủ, Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, tu luyện, tu luyện, nàng phải nhanh một chút đề cao chính mình.

Hiện thời, khoảng cách giữa nàng và Uất Trì Tà Dịch không nhỏ, nếu muốn đứng ở bên người hắn, vậy cần......

Mau chóng đề cao chính mình, thu nhỏ lại chênh lệch giữa hai người.

Tuy rằng, bây giờ nàng tăng lên rất khó, nhưng nàng sẽ không buông tay --

“Lão gia gia, đây là địa phương nào a......”

Bọn họ đi một nơi rất xa, có một ngọn núi thật to.

Lão hồ ly dẫn Tiểu Hoan Hoan đi vào, mới phát hiện, bên trong núi lại là trống không.

Trở ra có hơn mười cửa, mà xuyên qua một cửa cuối cùng, liền nhìn thấy một cái ao tràn đầy gì đó giống như nham thạch nóng chảy.

Nham thạch nóng chảy đậm đặc, tựa hồ còn mang theo một dòng hương vị máu tươi, Tiểu Hoan Hoan ngửi thấy được, rất không thích.

“Tiểu Hoan Hoan, đây là cấm địa của Cửu Vĩ Hồ chúng ta ......”

Sắc mặt lão hồ ly nghiêm túc giải thích, lời nói của ông vừa nói xong, chung quanh ao bỗng nhiên xuất hiện ba lão gia gia đồng dạng tóc bạc râu trắng, bọn họ vân vê cọng râu, hai mắt lợi hại liếc nhìn Tiểu Hoan Hoan.

Bọn họ đều là chí tôn tồn tại Cửu Vĩ Hồ, lúc biết được tiểu hồ ly lại làm ma thú của con người, trong lòng rất là mất hứng.

Tuy rằng, lão hồ ly nói cái tiểu cô nương kia rất đặc biệt, nhưng ở trong lòng bọn họ, vẫn có vài phần bất mãn như cũ.

Cho nên, ánh mắt sắc bén liếc nhìn, đối với Hoan Hoan cũng không là thân mật cỡ nào.

Đều nói cảm giác của tiểu hài tử là mẫn cảm nhất, huống chi là Tiểu Hoan Hoan đâu?

Bé tự nhiên cảm thấy bọn họ không tốt, nhưng mà bé cũng không để ý, bé thân thiện cười nói:

“Lão gia gia, Tiểu Nhạc Nhạc đâu?”

Vừa mới vào bé đã nhìn một vòng rồi, xung quanh đây cũng không có nhìn đến cái bóng Tiểu Nhạc Nhạc.

Hoan Hoan có chút lo lắng, tuy rằng lão gia gia nói hắn không có việc gì, nhưng......

Bé cùng Tiểu Nhạc Nhạc là khế ước, bé có thể biết tình huống của Tiểu Nhạc Nhạc.

“Đừng lo lắng, hắn không có việc gì ......”

Lão hồ ly thiện ý cười:

“Cháu trước chờ một lát, chúng ta muốn chuẩn bị trước một chút......”

Hoan Hoan vội gật đầu đáp ứng, bé tìm địa phương ngồi xuống, lẳng lặng chờ bọn họ chuẩn bị.

Lão hồ ly quay đầu nhìn về phía hai lão nhân bên ngoài:

“Bắt đầu đi......”

Ánh mắt hai người từ trên người Hoan Hoan thu trở về, gật gật đầu, ba người, ở ba phương hướng của cái ao ngồi xuống, khoảng cách giữa bọn họ không sai biệt lắm.

Sau đó, bọn họ cùng nhau phát công, đối với ao liền đẩy đi qua.

Nham thạch nóng chảy trong ao vốn là bình tĩnh, nhìn không tới nửa điểm dao động.

Nhưng không đến nửa canh giờ, nham thạch nóng chảy kia thế nhưng quay cuồng lên.

Giống như nước ấm vừa mới được đun sôi lên, lăn lộn.

Tiểu Hoan Hoan lo lắng nhìn, bé không biết tiểu hồ ly Nhạc Nhạc ở đâu.

Nhưng những lão gia gia này đang làm cái ao, hay là......

Ao này cùng Tiểu Nhạc Nhạc có quan hệ sao?

Nhưng, cảm giác thật nóng a, Tiểu Nhạc Nhạc làm sao có thể thừa nhận được đây?

Ngay tại thời điểm Tiểu Hoan Hoan lo lắng, ao bỗng nhiên động.

Giữa ao, bỗng nhiên toát ra cái đầu nhỏ màu trắng.

Sau đó, cái thân mình kia tiếp tục lên cao, lên cao......

Là......

Tiểu Nhạc Nhạc, đầu của hắn đã hoàn toàn đều xuất ra.

Ánh mắt hắn nhắm chặt lại, Tiểu Hoan Hoan cũng không biết bây giờ hắn thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.