"Cũng không phải, quả là tạm thời không vội vã trở về. . . . . .Vừa nãy ta đã nghĩ tới , võ công của Hoan Hoan thấp nhất, để cho bé và tiểu Nhạc Nhạc về học viện Tinh Anh trước , tìm mấy sư phụ cùng nhau thương lượng một chút. . . . . . Chúng ta và đám người nữ vương, âm thầm điều tra một chút. . . . . . Lúc này, nghe ý tứ của những người này , thì võ công của Mẫn Bá Thiên , chúng ta nên xác định trước một chút, sau đó lại nghĩ chuyện tiếp theo . . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh phân tích cực kỳ có lý.
Uất Trì Tà Dịch vốn cũng không là một người xúc động, việc không liên quan đến mình chỉ tránh ra thật xa, nhưng chỉ cần liên lụy đến trên người của mình. . . . . .
Hắn liền không bình tĩnh được.
"Bây giờ chúng ta dịch dung trước đi. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh có mặt nạ, cẩn thận giúp Uất Trì Tà Dịch đeo vào, Uất Trì Tà Dịch cũng đeo cho nàng xong , trước lúc xong việc , hắn cúi đầu, hôn một cái ở trên môi của nàng :
"Hinh Nhi, đúng là ta còn nợ nàng một cái hôn lễ của Thiên Thương Đảo này , . . . . . ."
Trong lòng hắn vẫn có chút tiếc nuối, cảm thấy thực xin lỗi Đông Phương Ngữ Hinh.
"Ha ha, hôn lễ à, thật ra cả đời một lần là được rồi. . . . . . Tà Dịch, lòng chúng ta ở cùng nhau, cũng mạnh mẽ hơn so với cử hành bao nhiêu lần hôn lễ . . . . ."
Cho tới bây giờ nàng cũng không để ý những thứ hư vô gì đó, nàng để ý , chỉ có một trái tim của hắn mà thôi.
Tà Dịch ôm nàng, trong lòng rất cảm động, kỳ thật, ở trong lòng của hắn, làm sao lại không phải như thế chứ?
Từng có người nói qua, cả đời nữ nhân lúc đẹp nhất , chính là lúc mặc vào y phục tân nương trở thành tân nương tử .
Mà nàng, Đông Phương Ngữ Hinh, đã mặc vào hai lần.
Lần đầu tiên là một sai lầm, lúc dó nàng là một nữ tử xấu xí, tất nhiên không xinh đẹp được.
Lần thứ hai, biết mình phải gả cho một lão già. . . . . .
Gả cho lão già mà, tâm tình của nàng có thể tốt sao? Đương nhiên càng không có khả năng tốt đẹp hơn .
Haizzz, làm thế cũng rất tùy tiện, hình như nàng còn chưa nhận thức nghiêm túc làm tân nương một lần đâu?
Đông Phương Ngữ Hinh nhức đầu, dường như. . . . . .
Nàng cũng rất muốn xinh đẹp một lần nha.
Nhưng tình huống bây giờ không đúng, trước tiên bọn họ phải biết rõ ràng chuyện Mẫn Bá Thiên .
Hai người không dám làm việc quá mức chậm trễ, tuy rằng bọn họ đã rất lâu không thân thiết đơn độc hai người .
Thật là muốn, nhưng không có thời gian.
Lúc trở lại khách sạn , bọn họ đã thay đổi dung mạo.
Nữ vương và quốc sư, không trực tiếp mở miệng.
Tiểu Hoan Hoan chỉ nhìn liếc một cái, cũng không hỏi nhiều, tiểu Nhạc Nhạc lại càng không nhiều lời, trong lời nói vừa rồi bọn họ đều nghe rõ ràng, đương nhiên trong lòng cũng có tính toán.
Tâm tình thoải mái , bởi vì một chuyện này mà biến mất, ăn vài miếng cơm, bọn họ vội vàng trở về phòng.
Đóng cửa cho kỷ cửa sổ, xác định an toàn thời điểm, Đông Phương Ngữ Hinh mới sắc mặt trầm trọng nói :
" Lời nói lúc nãy mọi người cũng nghe được, Thiên Thương Đảo là nhà của Tà Dịch , bên đó có việc, ta đương nhiên không thể không đi. . . . . ."
"Hinh Nhi, ta đi cùng với con. . . . . ."
Nữ vương vội vàng tỏ thái độ, đây chính là con gái của bà nha, bà không thương nó, không bảo vệ nó, ai tới bảo hộ nó chứ?
"Ta nhàn rỗi không có việc gì, cũng cùng đi nhìn xem. . . . . ."
Quốc sư lại càng không phản đối, bây giờ hắn chính là một người nhàn tản mà thôi.
"Hoan Hoan, nương tin tưởng con đã lớn, cho nên cho con một nhiệm vụ rất quan trọng . . . . . ."
Nữ vương và quốc sư nói, vốn là ở trong trong dự liệu, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía Hoan Hoan:
"Mẫu thân, người nói. . . . . ."
Tiểu Hoan Hoan biết đây không phải là lúc bốc đồng , bé hiểu chuyện gật gật đầu.
"Con cũng phải đeo cái mặt nạ, con với tiểu Nhạc Nhạc. . . . . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh vừa định nói cho Hoan Hoan phải làm cái gì, Uất Trì Tà Dịch bỗng nhiên huy một chưởng ra ngoài, lớn tiếng quát hỏi: