Kỳ thật ngẫm lại cũng đơn giản, có cái nhi tử như vậy. người cha này có thể tốt được đến đâu chứ?
Đông Phương Ngữ Hinh trừng mắt nhìn Mẫn Hằng một cái, hắn phẫn nộ kêu:
“ Gâu. . . . . . Gâu. . . . . . Gâu. . . . .”
Vẫn là chó sủa, kêu thật đúng là vui.
“Tốt lắm, chúng ta nên đi nhìn xem Mẫn Bá Thiên . . . . . .”
Uất Trì Tà Dịch lôi kéo Đông Phương Ngữ Hinh, hai người vừa định rời đi, mấy người nữ vương đi đến:
“Hắn chính là lão đại của Phác Dương Sơn ?”
Nữ vương nhìn Mẫn Hằng, chép chép miệng:
“Không gì hơn cái này. . . . . .”
“Gâu gâu gâu. . . . . .”
Mẫn Hằng bực mình rống to, cái gì gọi là không gì hơn cái này, nữ nhân này là ai?
Hắn muốn nói, muốn mắng người, chẳng qua nói ra cũng chỉ có âm thanh đơn điêu này mà thôi.
“Ối chà. . . . . .”
Nữ vương lặng đi một chút, chợt nghĩ đây nhất định là kiệt tác của Đông Phương Ngữ Hinh, nàng ra vẻ không hiểu nói:
“ Lão đại Phác Dương Sơn này là con chó nhỏ à. . . . . .”
Phốc. . . . . .
Mẫn Hằng có suy nghĩ xúc động hộc máu , có điều người bên cạnh hắn cũng không có một ai , sớm đã bị mấy người Tà Dịch xử trí , hiện tại hắn đúng là một người cô đơn, hoàn toàn không có bất cứ kẻ nào giúp hắn.
Bên phía Mẫn Bá Thiên không biết thế nào , bắt sạch Thiên Thương Đảo , chờ nhìn thấy Mẫn Bá Thiên. . . . . .
Hừ, lúc này võ công của nhi tử đúng là không ai có thể địch .
Đương nhiên hắn cũng sẽ đòi lại cả chuyện hôm nay .
Mẫn Hằng oán hận nghĩ, hắn phát ra chỉ có âm tiết”Gâu. . . . . . gâu . . . . . gâu. . . . . .” , cho nên hắn cũng không còn nói chuyện , vậy với hắn mà nói, đúng là sỉ nhục rất lớn .
“Chó nhỏ ngoan như vậy a, vậy mà không nói?”
Nữ vương thấy Mẫn Hằng im miệng, bà liền không nhịn được muốn đùa hắn một chút, đây là cái lão đại thất bại, sinh một nhi tử như vậy, thật sự là làm bậy mà.
“Ha ha, không dám nói . . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh cười thản nhiên , muốn cho Mẫn Hằng nói chuyện, nàng đúng là có biện pháp .
“Tà Dịch, ngươi nói một lúc nữa nếu Mẫn Bá Thiên nhìn thấy lão cha chó của hắn biến thành cái dạng này, ngươi nói hắn sẽ làm như thế nào chứ?”
Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía Tà Dịch, Uất Trì Tà Dịch lắc đầu:
“Chuyện này, ai biết được? Có một phụ thân như vậy , nói không chừng hắn trực tiếp bắt hắn để giải quyết trước . . . . . .”
Uất Trì Tà Dịch biết ý tứ của Đông Phương Ngữ Hinh , vội vàng phối hợp.
“Ừ, giải quyết còn có thể nói là vì mặt mũi của Phác Dương Sơn , hơn nữa, không cần bị uy hiếp, chủ ý này thật đúng là không sai”
Quốc sư cũng thản nhiên cười, đồng ý nói.
“Người con này tốt, quân pháp bất vị thân nha. . . . . .”
Nữ vương cười lại vui vẻ.
“Mẫn Bá Thiên mới sẽ không làm như vậy đâu?”
Mẫn Hằng kêu to , chính là đây là ý nghĩ trong lòng của hắn , thanh âm nói ra miệng của hắn cũng là:
“Gâu. . . . . .Gâu . . . .Gâu . . . . . . . .”
Chó nhỏ lại sủa, mọi người nhìn nhau cười, lúc này thời gian không nhiều lắm , bọn họ phải chạy về Thiên Thương Đảo, nếu không phải như thế , vậy đương nhiên đùa lão già đó nhiều một lúc ——
“Nhu Y, biện pháp cuối cùng này của ngươi có mấy phần nắm chắc?”
Triền miên một phen , hai người thật đúng là vô cùng nhuần nhuyễn, hầu như cũng mệt hư thoát rồi.
thể lực của Nhu Y bởi vì U Minh vương dạy dỗ, vậy cũng không phải tốt bình thường .
Mà Mẫn Bá Thiên, vì chuyện Thiên Thương Đảo , gần đây lâu như vậy cũng không chạm vào nữ nhân, Nhu Y lại là một người rất biết cách hầu hạ nam nhân , chơi lại sảng khoái.