Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Bọn họ trước làm xong sự tình Đông Phương Ngữ Hinh dặn dò sau đó thấy thời gian vẫn còn sớm, Tiểu Hoan Hoan liền nghĩ tùy tiện đi dạo một chút.
“Hoan Hoan, này...... Này không an toàn, chúng ta vẫn là không nên......”
Lá gan của Tiểu Nhạc Nhạc luôn rất lớn, nhưng hôm nay......
Thế nhưng lại nhát gan như vậy, Tiểu Hoan Hoan liền cảm giác không đúng, quay đầu nhìn hắn:
“Ngươi sợ......”
Trong trí nhớ của bé, Tiểu Nhạc Nhạc luôn không biết sợ hãi, trừ bỏ, thời điểm đối mặt với phụ thân chính mình.
Phụ thân cũng không đáng sợ, nhưng cùng Tiểu Nhạc Nhạc......
Có chút không vừa mắt a.
“Không có, ta chính là lo lắng Hinh Nhi nàng sẽ mắng ngươi......”
Tiểu Nhạc Nhạc mới sẽ không nói hắn chân chính lo lắng là cái gì đâu? Kia nếu như nói, hắn không phải thật mất mặt sao?
“A...... Ngươi thật sự chỉ lo lắng chuyện này?”
Tiểu Hoan Hoan hồ nghi hỏi.
“Ân, tuyệt đối là như vậy......”
“Kia không có việc gì, mẫu thân nói, người phải có tinh thần mạo hiểm......”
Tinh thần mạo hiểm......
Tiểu Nhạc Nhạc có chút không biết nói gì, vậy cũng không nên ở giờ phút này mạo hiểm đi.
“Nhưng...... Hiện tại chúng ta có nhiệm vụ trong người, chúng ta cũng không thể thêm phiền toái a......”
“Ta có thể thêm phiền toái gì chứ?”
Tiểu Hoan Hoan không nhìn hắn, Tiểu Nhạc Nhạc nhìn thấy chính mình khuyên không được bé, chỉ có thể gắt gao đi theo.
Ai, hi vọng đừng gặp được mới tốt.
Chính là, trời tựa hồ muốn cùng Tiểu Nhạc Nhạc làm kẻ địch, Tiểu Nhạc Nhạc mới cầu nguyện xong, đã chợt nghe thấy có người đang đi tới.
“Điện hạ, ngươi nên đi luyện công ......”
Điện hạ......
Tên này......
Tiểu Nhạc Nhạc đã biết là ai, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn nhất thời đen lại, đúng là lo lắng cái gì thì tới cái đó.
Xú tiểu tử kia, thế nào lại luôn đúng dịp như vậy đây?
“Một lát...... Hôm nay không muốn động......”
Thanh âm thản nhiên vang lên, mang theo cô đơn rõ ràng, ngữ điệu kia, khiến Hoan Hoan nghe xong không hiểu sao liền thấy không thoải mái.
Đại ca ca......
Hắn như thế nào lại ở đây? Tiểu Hoan Hoan trong lòng vui vẻ, muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Tiểu Nhạc Nhạc giữ chặt --
“Không cần bạo lậu......”
Tiểu Hoan Hoan nghĩ đến lời mẫu thân nhắc nhở, liền chỉ có thể nhẫn nại không đi ra.
Ai, bé cũng có chút nhớ người đại ca ca kia đây?
“Điện hạ, nếu để vương biết, sẽ mất hứng ......”
Có người tiếp tục nói xong, nhưng người kia, hiển nhiên hứng thú không lớn.
“Ngươi nói bé hiện tại có không?”
Đây là nhi tử của U Minh vương, U Huyền.
“Ta...... Này, thuộc hạ thật sự không biết ......”
Người nọ khó xử nói.
“Ta lúc đó nên tới ngăn cản , không nên để mình bé đi vào......”
“Điện hạ, nghe nói bọn họ đã đi ra ......”
U Minh vương chỉ có một nhi tử như vậy, hắn đối với hắn kỳ vọng rất cao, hắn rất ít khi đi ra, đối với chuyện bên ngoài, hắn biết cũng không nhiều.
“Cái gì?”
U Huyền cầm trụ cánh tay người kia:
“Bé đã đi ra ?”
“Ân...... Nghe nói là như vậy, bất quá vương không cho nói với người......”
Lời điện hạ nói lúc đó, vương cho rằng bất quá là......
Một chuyện cười, nhưng hắn luôn luôn là người cẩn thận, cho nên vẫn như cũ cấp Hoan Hoan hạ một cái kết ấn.
Nhưng không thể tưởng được, điện hạ dĩ nhiên lại là nghiêm túc.
Nghiêm túc thích một cái tiểu nha đầu năm tuổi, này thật đúng là đủ điên cuồng .
Bọn họ đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, cho nên, đối với tin tức củaTiểu Hoan Hoan, bọn họ đều gạt hắn.
Nhưng lúc này, liên tục nghe được điện hạ nhắc tới bé, thậm chí công phu cũng không chịu luyện tập tốt, hắn mới hoảng sợ.
U Minh vương, rất tàn nhẫn .
Hắn cách một đoạn thời gian, sẽ khảo nghiệm công phu của điện hạ, nếu là không tiến bộ, kia người bị phạt, cũng không chỉ có riêng một mình điện hạ.
Bọn họ sẽ càng thêm xui xẻo, cho nên bọn họ đành phải....
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.