Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Có lẽ, trong lòng mỗi người, đều có một nơi rất mềm mại.
Mà U Huyền, chính là địa phương mềm mại kia của U Minh vương đi.
“Hừ......”
Đông Phương Ngữ Hinh này, cả người là độc, hắn cũng không dám không đề phòng .
“Nếu ta muốn hạ độc, ta còn làm rõ ràng như vậy sao?”
Đông Phương Ngữ Hinh liếc mắt nhìn hắn, U Minh vương nghĩ cũng thấy đúng, mới tiếp nhận đan dược đưa cho U Huyền nuốt xuống.
“Hắn phải nghỉ ngơi, hẳn là rất nhanh có thể tỉnh lại......”
Đông Phương Ngữ Hinh nhẫn nại giải thích , U Huyền không chết được , chuyện khôi phục này, U Minh vương có rất nhiều biện pháp .
Di, không đúng.
Tựa hồ, U Minh vương không phải có bản lãnh khởi tử hồi sinh sao? Nhưng mới vừa rồi U Huyền......
Này tựa hồ không quá đúng, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh cũng lười suy nghĩ sâu xa .
Nàng xoay người đến bên người Tà Dịch, bắt lấy tay hắn thử mạch, hắn đã không còn gì đáng ngại.
Dược của nàng đều là bảo bối, dùng để chữa thương, rất tốt.
“Tiểu Hoan Hoan......”
U Huyền tỉnh lại, chưa mở mắt liền đã thấp giọng hô.
Thanh âm này, khiến U Minh vương cực kì tức giận --
Tiểu tử này như thế nào liền không có tiền đồ như vậy? Vì một nữ nhân, đáng giá sao?
Hắn dùng lực vỗ vỗ đầu U Huyền, U Huyền rốt cục tỉnh lại::
“Phụ...... Thân......”
Người đầu tiên hắn nhìn thấy là U Minh vương, sắc mặt của hắn liền không tốt, U Huyền có chút sợ hãi.
“Hừ...... Ngươi còn biết có phụ thân này?”
Trừng mắt nhìn hắn một cái, U Huyền thấy vậy vội vàng cúi đầu.
“Hoan Hoan......”
Hắn nhìn thấy Hoan Hoan, tiểu nha đầu kia khóc đến mắt đều đỏ.
Hắn rất muốn nói chính mình không có việc gì, nhưng......
Hắn không dám nói, sắc mặt phụ thận hiện tại rất không tốt, hắn không thể chọc phụ thân tức giận .
Phụ thân tức giận hậu quả thật nghiêm trọng , vạn nhất xúc phạm tới tiểu nha đầu kia, có thể......
“Tiểu Hoan Hoan......”
Đông Phương Ngữ Hinh đối với Hoan Hoan vẫy tay, Hoan Hoan vội vàng nhu thuận đi qua.
Bất quá, cái mũi nhỏ vẫn sụt sùi , hiển nhiên vẫn là co chút khổ sở.
Đông Phương Ngữ Hinh nhìn U Huyền, lại nhìn nhìn Tiểu Hoan Hoan, tổng cảm giác hai người kia có chút không đúng:
“Con cùng hắn......”
Ai, nàng không biết có nên cao hứng hay không.
Nữ nhi mới một chút tuổi như vậy, đã có nam nhân vì cứu bé, thiếu chút nữa thì mất mạng .
Này có tính là hồng nhan họa thủy không a?
Tiểu nha đầu này, duyên cùng nam nhân duyên cũng thật tốt, phỏng chừng sau này lớn lên, cuộc sống khẳng định thật phấn khích.
“Con...... Mẫu thân, đại ca ca vừa mới đã cứu con......”
Tiểu Hoan Hoan nhu nhược nói xong, U Huyền vừa nghe, thế nhưng nhếch miệng nở nụ cười:
“Ngươi là nương tử của ta, ta cứu ngươi là chuyện nên làm......”
Oanh......
Ngũ lôi oanh đỉnh có hay không?
Đông Phương Ngữ Hinh cùng Uất Trì Tà Dịch lúc này triệt để bị đánh ngã.
Nương tử...... Hoan Hoan là nương tử của người này......
Mà U Minh vương......
Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía hắn, mới phát hiện, sắc mặt của hắn đồng dạng thật phấn khích......
“Tiểu tử chết tiệt, ngươi nói bậy bạ cái gì đó?”
“Ngươi nói bậy, Hoan Hoan mới không phải là nương tử của ngươi?”
Uất Trì Tà Dịch cùng Tiểu Nhạc Nhạc đồng thời xuất khẩu phản bác, Đông Phương Ngữ Hinh thông minh cái gì cũng không nói.
“Ta...... Bé thật là nương tử của ta, cha ta đều đã đồng ý a......”
U Huyền sốt ruột nói, hắn giương mắt nhìn U Minh vương, vội vàng nói:
“Phụ thân, ngươi không phải đồng ý rồi sao? Thời điểm ngày đó, ngươi thậm chí đều đã cấp Tiểu Hoan Hoan hạ......”
“Câm miệng......”
Không đợi U Huyền nói xong, U Minh vương liền phiền chán đánh gãy lời nói của hắn.
Hắn lúc đó là thuận miệng đồng ý mà thôi .
Hắn cho rằng cái thời không kia một khi đã vào liền ra không được.
Cho dù là vạn nhất xuất ra, nha đầu kia cũng chưa chắc có cơ hội cùng nhi tử của hắn gặp mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.