Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 72: Sợ ta làm chi?



Edit: voi còi

Đông Phương Ngữ Hinh không thèm để ý cười:

“Biết là người của bà ta, mới dễ dàng đối phó, bằng không......”

Người ở chỗ sáng, so với ở một nơi bí mật gần đó dễ dàng đối phó hơn nhiều.

“Vâng, tiểu thư......”

Rất nhanh, Lục Hà dẫn ba nữ tử mặc quần áo xanh lá mạ tiến vào.

“Nô tì Nguyệt Thược, Nguyệt Điệp, tiểu Tước gặp qua nhị tiểu thư......”

Tiểu Tước? Thân thể Đông Phương Ngữ Hinh cả kinh, hí mắt xem nữ tử bé bỏng bên cạnh, đây là tiểu Tước? Đều đã lớn như vậy .

“Tiểu Tước, không nghĩ tới ngươi cũng không có việc gì?”

Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên đứng dậy, đánh giá nha đầu cùng chính mình không sai biệt lắm, nha đầu kia......

“Tiểu thư, người thật là nhị tiểu thư sao?”

Nghe được Đông Phương Ngữ Hinh kêu nàng, ánh mắt tiểu Tước ướt át, hiển nhiên nàng cũng không nghĩ tới hội lại sẽ lại gặp được Đông Phương Ngữ Hinh.

“Ngươi cho là sẽ là ai?”

Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc mang theo tươi cười vân đạm phong khinh.

“Nô tì...... Nô tì......”

Tiểu Tước ngẩng đầu nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, nước mắt chung quy là không có rơi xuống dưới, Đông Phương Ngữ Hinh vỗ vỗ bờ vai của nàng ta, cười nhẹ nói:

“Hồng Lăng, mang nàng đi xuống trước an bày một chút......”

Hồng Lăng tuy rằng không hiểu, nhưng thói quen phục tùng mệnh lệnh chủ tử, nàng biết chủ tử đã để lại tiểu nha đầu này.

“Ngươi là Nguyệt Thược? Nguyệt Điệp?”

Tiễn bước một cái, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía hai cái khác, trên mặt vẫn đạm cười như cũ, nhưng lại làm cho hai cái nha đầu lại sợ tới mức cả người phát run:

“Nhị tiểu thư, nô tì...... Nô tì là......”

“A, ta cũng không phải con mãnh thú và dòng nước lũ, các ngươi sợ ta như thế để làm chi?”

Đông Phương Ngữ Hinh không hiểu nhìn các nàng, Nguyệt Thược lá gan lớn một chút, nhỏ giọng nói:

“Phu nhân nói nếu là tiểu thư không lưu bọn nô tì lại, liền đem nô tì quăng đến thanh lâu......”

Lời này, nhưng là phù hợp với tính tình kia của Tưởng Văn Cầm, nhưng mà nàng làm sao có thể ngây thơ cho rằng bà ta liền dễ dàng thỏa hiệp như vậy đâu?

“Chủ ý này cũng không tệ, ta nhìn hai người các ngươi lớn lên cũng rất xinh xắn, đưa đi nhất định có thể nổi danh......”

Đông Phương Ngữ Hinh phụ họa nói xong, hai cái nha đầu vừa nghe sợ tới mức bùm một tiếng quỳ xuống:

“Nhị tiểu thư tha mạng, nhị tiểu thư tha mạng...... Nô tì...... Nô tì không cần đi thanh lâu......”

Vừa nói xong, vừa dập đầu bang bang phanh, chỉ chốc lát sau, trên trán hai người liền ấn ra vết máu đỏ sẫm.

“Không sai, dập đầu chắc dùng sức a......”

Xem các nàng vẫn không có xu thế dừng lại như cũ, trên mặt Đông Phương Ngữ Hinh mang theo ý cười vô hại:

“Bổn tiểu thư cũng biết các ngươi không dễ dàng, quên đi, đi xuống đi. Ngoại viện vừa vặn thiếu vài cái quét dọn, hai người các ngươi vừa vặn......”

Hai cái nha đầu thở một hơi thật dài, quét dọn, so với đi thanh lâu vẫn tốt hơn.

“Tiểu thư, hai người kia rõ ràng có vấn đề, vì sao cũng lưu các nàng lại a......”

Lục Hà biết tướng quân phu nhân khó đối phó, nhưng không nghĩ tới tiểu thư vừa vào phủ thế nhưng bà ta liền bắt đầu động tác, thật sự là tốc độ rất nhanh.

“Tướng quân phủ này trôi qua rất nhàm chán, giữ lại không có việc gì vui chơi đùa giỡn đi.”

Vài cái nha đầu xấu hổ, cái này cũng không phải tiểu miêu tiểu cẩu, còn vui chơi đùa giỡn đâu, tiểu thư thật sự là rất nhàm chán sao?

“Đúng rồi, tìm chăm chú nhnf các nàng cho tốt, ta cũng không hi vọng có cái gì ngoài ý muốn......”

Tuy rằng nàng không sợ phu nhân sẽ làm ra cái gì, nhưng cũng không thể quá mức lơ là, nữ nhân kia cũng không phải là ngồi không, vạn nhất trả thù không được ngược lại bị người thiết kế, vậy coi như không dễ chơi.

Nàng không sợ người, nhưng muốn đề phòng người một chút.

“Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân không tốt ......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.