Đông Phương Ngữ Hinh chính là người đáng tin cậy của Uất Trì Tà Dịch và tiểu Hoan Hoan , nếu như nàng xảy ra chuyện gì, hai người kia nhất định cũng sẽ không thể sống yên ổn .
“Nhìn xem có lối rẽ khác hay không . . . . . .”
Lúc bọn họ đến, Tà Tâm nói chỉ là một cái, nhưng lúc bọn họ tiến vào, đã từng nhìn thấy lối rẽ.
Chẳng qua là, con đường kia không phải đi tới U Minh giới , lúc ấy bọn họ vội vã đi qua để làm giải dược, cũng chưa nghiên cứu, lúc này không thể không xem thử. . . . .
“Ừ, chúng ta tách ra tìm, như vậy tiết kiệm thời gian. . . . . .”
Uất Trì Tà Dịch đề nghị nói, mọi người gật gật đầu, quyết định chia làm ba tổ: nữ vương và quốc sư một tổ, đảo chủ và Tà Dịch một tổ, Chích lão và Liệt lão một tổ, về phần mấy người tiểu Hoan Hoan , chờ ở ngay tại chỗ.
Bọn chúng quá nhỏ, không thể để cho bọn chúng gặp nguy hiểm!
“Phía này. . . . . .Đây là nói hướng đi, tại sao ta cảm giác dường như đã từng thấy rồi. . . . . .”
Nữ vương đi không đến nửa canh giờ, bỗng nhiên nhíu mày nói.
“Không thể nào? Tuy rằng ban đầu chúng ta đã từng đi một con đường rồi, nhưng hoàn toàn không giống cái này. . . . . .”
Quốc sư nhìn nơi này khó hiểu nói, bởi vì ban đầu hắn cũng đi qua, cho nên, không cảm thấy bất thường.
“Phong, trước tiên con đợi một chút, để cho ta nghĩ lại. . . . . .”