Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 767: Hối hận không kịp



”Khụ khụ, chuyện ngày hôm nay. . . . . .”

Nhìn thấy hai người bọn họ lề mề chậm chạp đi ra, đảo chủ ho khan một tiếng, ông vừa mới suy nghĩ một lúc lâu, nhưng không có đáp án.

Đại trưởng lão đã sống một mình nhiều năm, bạn già đã không còn từ lâu, để cho ông ấy thành thân cũng không phải không được, nhưng. . . . . .

Uất Trì Hiểu Hiểu và nhị trưởng lão sẽ đồng ý ư?

Việc này nếu như nói ra, đây chính là một chuyện gièm pha của Thiên Thương Đảo.

“Đảo chủ, chuyện này chỉ là một hiểu lầm mà thôi. . . . . .”

Uất Trì Hiểu Hiểu rất lo lắng đảo chủ để cho mình gả cho đại trưởng lão, cho nên, ngay trước khi đảo chủ nói quyết định , vọi vàng nói.

“Uất Trì Hiểu Hiểu, ngươi. . . . . .”

Nhị trưởng lão quay đầu nhìn Uất Trì Hiểu Hiểu, trong mắt, có chút đau lòng, có chút tiếc hận.

“Gia gia, đêm qua Uất Trì Hiểu Hiểu uống nhiều quá, đây chẳng qua là một sự hiểu lầm. . . . . .”

Uất Trì Hiểu Hiểu rất muốn khóc, nhưng lúc này, thì nàng tuyệt đối không thể khóc .

Nhị trưởng lão thở dài, Uất Trì Hiểu Hiểu, làm sao cháu cố chấp như vậy chứ?

Biết cháu không muốn gả cho đại trưởng lão, nhưng. . . . . .

Cũng đến nước này , cho dù cháu không gả cho ông ta, còn có lối thoát nào chứ?

Không ai sẽ bằng lòng thú cháu, chẳng lẽ, cháu thật sự cả đời cũng không lập gia đình sao?

“Đảo chủ, ngài xem. . . . . .”

Nếu như đây là lúc bình thường , phát sinh chuyện như vậy, nhà gái nhất định sẽ ầm ỹ để cho nhà trai phụ trách .

Nhưng hôm nay, nhà gái lại phủi sạch quan hệ như vậy .

Đảo chủ cũng không dám ra quyết định gì, ông nhìn về phía đại trưởng lão, hỏi: “Ngươi thấy chuyện này. . . . . .”

Dù sao, đây không phải là công sự trên đảo , là việc tư của bọn họ , ông cũng không can thiệp quá nhiều .

Trong lòng đại trưởng lão thật ra là vô cùng buồn bực , việc này xem như ông không hay ho, nhưng. . . . . .

Uất Trì Hiểu Hiểu là loại người nào, chẳn qua là một tiểu nha đầu, cũng không cần vội vã phủi sạch quan hệ với mình như vậy chứ?

Ông cũng già một chút thôi, nhưng, ông lớn tuổi như vậy , có thân phận địa vị này ở đây, tìm người trẻ tuổi xinh đẹp hơn Uất Trì Hiểu Hiểu cũng không có vấn đề gì, nữ nhân này, cũng thật sự có chút không biết điều.

Nhưng người ta cũng nói như vậy , ông cũng không có cái gì để nói, chỉ có thể gật gật đầu.

Việc này, kết quả dĩ nhiên lại như thế, Đông Phương Ngữ Hinh có chút bất đắc dĩ, có điều, bọn họ không muốn cùng một chỗ, nàng cũng thể miễn cưỡng bọn họ nha ——

“Haizz..zzz, Uất Trì Hiểu Hiểu nha, ta thật ngờ rằng ngươi đã vậy còn quá có cốt khí, không sai, cố lên nha. . . . . .”

Đông Phương Ngữ Hinh đi tới, ngón cái dựng lên, giống như bình thường thật sự bội phục biết bao với Uất Trì Hiểu Hiểu !

Chỉ là, ý tứ trong đó . . . . . .

Uất Trì Hiểu Hiểu không phải đồ ngốc, đương nhiên biết trong đó có yếu tố châm biếm.

Lúc ấy nàng . . . . . .

Ô ô, muốn khóc , sớm biết thế sẽ không có ý đồ với thiếu đảo chủ , Úy Trì Nhu Y không phải là một ví dụ rõ ràng sao?

Hai..izz, tại sao nàng lại ngu ngốc như vậy chứ?

Nếu như không có chuyện ngày hôm nay, nàng cho dù là không thể cùng một chỗ với thiếu đảo chủ , nhưng ít nhất sẽ không đem trong sạch của bản thân mơ hồ cho một lão già nha.

Trong lòng Uất Trì Hiểu Hiểu vô cùng hối hận, nhưng lúc này, nói cái gì cũng muộn rồi.

Nàng hận Đông Phương Ngữ Hinh, biết chuyện này có lẽ là âm mưu của nàng ta, nhưng có ích lợi gì chứ?

Nàng còn có thể giết nàng ta hay sao?

Đừng nói là thiếu đảo chủ không muốn, ngay cả. . . . . .

Gia gia, cũng chưa chắc đồng ý chuyện này.

Uất Trì Hiểu Hiểu cũng có ý định muốn chết .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.