Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
“Phụ thân, lần này đi tìm thập giai ma hạch, con cùng Hinh Nhi, nữ vương bọn họ đi là tốt rồi, người không cần đi đâu......”
Uất Trì Tà Dịch đi qua nói chuyện cùng đảo chủ, đảo chủ vừa nghe cũng không cao hứng :
“Tà Dịch, phụ thân lo lắng cho con...... Nhiều người, thêm phần lực lượng a......”
“Phụ thân, vừa rồi chúng con thương lượng qua, ý của nữ vương là......”
Tà Dịch đem lo lắng của nữ vương nói cho đảo chủ, đảo chủ vừa nghe quả nhiên nhíu mày.
“Ý của con là...... Lần này rất có thể là một âm mưu?”
Tà Dịch gật gật đầu:
“Nếu phụ thân muốn đi ra ngoài, có thể dẫn người đến Tinh Anh học viện bên kia nhìn xem......”
Bên kia, luyện chế bát giai đan dược, chắc là người cũng không thiếu.
“A, vậy ta nghĩ lại đi......”
Nữ vương, nữ nhân kia......
Đảo chủ lại nghĩ đến nữ vương, mẫu thân của Đông Phương Ngữ Hinh, không phải thân mẫu.
Bà ta lo lắng......
Hoặc là, đây là ý tưởng của Đông Phương Ngữ Hinh.
Chẳng qua, tuy rằng trong lòng ông cảm giác không đúng, nhưng cũng cảm thấy có vài phần đạo lý.
Chỉ là, Tà Dịch cùng Tiểu Hoan Hoan đều đi, ngộ nhỡ thật sự như bọn họ nói, vậy chẳng phải là có nguy hiểm sao?
Quên đi, Đông Phương Ngữ Hinh khẳng định là muốn đi, vậy Tà Dịch cùng Tiểu Hoan Hoan, ông cũng không ngăn cản được.
Hiện thời, cũng chỉ có thể hi vọng đây chẳng qua là ông đa tâm --
“U Minh vương, đây là......”
Mẫn Bá Thiên bị U Minh vương gọiđi qua, hắn rất hiếu kỳ, không biết U Minh vương vì sao tìm hắn.
Nhưng nhìn đến sắc mặt của U Minh vương có chút trịnh trọng, hắn biết tất nhiên là có chuyện muốn phân phó.
Trên đời không có ăn bữa tối không phải trả tiền, U Minh vương lần lượt cứu hắn, tuyệt đối không phải tốt bụng mà thôi.
“Phụ thân ngươi vẫn chịu khổ như cũ......”
U Minh vương nhàn nhạt mở miệng, nói đến phụ thân, sắc mặt Mẫn Bá Thiên đén lại--
Tuy rằng lúc đầu hắn đã từng nghĩ tới hy sinh phụ thân, nhưng đây cũng là vì nghiệp lớn thống nhất.
Phụ thân có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể......
Còn sống khuất nhục như thế.
Tiểu Hoan Hoan, Uất Trì Tà Dịch, Đông Phương Ngữ Hinh......
Nghĩ đến mấy cái tên khiến hắn hận thấu xương, hắn hận không thể hiện tại liền đi qua đem một đám bọn họ lăng trì.
“Kính xin U Minh Vương ra tay cứu giúp......”
Mẫn Bá Thiên nhanh chóng quỳ xuống, kỳ thật hắn càng muốn nói là, nếu như không cứu được, sẽ giết ông ấy cũng tốt hơn bộ dáng bây giờ.
Hắn cũng không hiểu được, bây giờ phụ thân có cơ hội tìm chết, nhưng vì sao......
Trong lòng, cũng là không cam lòng đi.
“Muốn cứu ông ta, trái lại dễ dàng......”
U Minh vương vuốt vuốt râu, hai mắt tính kế nhìn về phía Mẫn Bá Thiên.
“Xin U Minh vương chỉ rõ......”
Đây là có điều kiện, Mẫn Bá Thiên thật tự giác mở miệng.
“Ngươi theo ta đến đây đi......”
U Minh vương bỗng nhiên đứng lên, đi nhanh hướng ra phía ngoài.
Mẫn Bá Thiên không có do dự, nhanh chóng đi theo.
Được hắn dẫn dắt, ngoắt ngoéo ngoằn ngoèo, đi tới gần nửa canh giờ mới dừng lại.
Phía trước Mẫn Bá Thiên, là một ngọn núi cao màu đen.
U Minh vương vung tay lên, phía trước núi bỗng nhiên chấn động, giống như động đất, mặt đất đều lắc lư.
Mẫn Bá Thiên vội vàng vận công đứng vững vàng thân mình.
Mà U Minh vương, vẫn không nhúc nhích, thân mình bất động như núi, giống như không cảm giác mặt đất đang chấn động.
Trong lòng Mẫn Bá Thiên âm thầm bội phục, công lực này......
Nếu như mình có võ công như U Minh vương như vậy, đừng nói Uất Trì Tà Dịch......
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.