Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 804: Ghen tị là không đúng !



May mắn , bọn họ trốn đi , nữ vương cũng không biết. . . . . .

Thành Ý Cư. . . . . .

Nhìn ba chữ kia, tiểu Hoan Hoan chép miệng:

“Đây là Thành Ý Cư cái gì chứ , chính là chỗ kiếm tiền , thành ý cái đầu ấy. . . . . .”

Tiểu Nhạc Nhạc rất muốn nhắc nhở bé, nữ nhân, phải chú ý lời nói của chính mình .

Nhưng. . . . . .

Tiểu Hoan Hoan như vậy, càng đáng yêu, không phải sao?

Cho nên hắn quyết định ngậm miệng , hắn chỉ thích tiểu Hoan Hoan, mặc kệ bé có bộ dáng gì đi nữa, hắn đều thích.

Hai người nhanh nhẹn đi vào, bên trong lại trống rỗng .

Thật ra, điều này cũng khó trách, đến lúc này, người ta lập tức đóng cửa , ai sẽ ở chỗ này đâu?

Thị trường mua bán ngầm kia, bình thường cũng là ở lúc bán đấu giá mới bắt đầu, sẽ không có mấy người .

Hai người

Vóc dáng nhỏ xinh, đều là đứa nhỏ, tiến vào như vậy ngược lại không có ai chú ý.

Hơn nữa, tuy rằng tuổi bọn họ không lớn, nhưng. . . . . .

Nhưng võ công cũng không kém, cho nên. . . . . .

Vụng trộm tránh đi mấy người giám sát ngầm lại đây, cũng không phải không có khả năng . . . . . .

Chẳng qua là, phòng đấu giá không có người, tiểu Hoan Hoan liền lôi kéo tiểu Nhạc Nhạc trực tiếp đến lầu hai.

Lầu hai, lúc này cũng trống rỗng , một người cũng không có.

Một đám phòng, tuy rằng không lớn, nhưng trang trí đều rất tinh xảo.

Hơn nữa, trên mỗi cửa phòng , đều có khóa lại.

“Í, nơi này sao còn phải khóa cửa . . . . . .”

Tiểu Hoan Hoan tò mò nói, tiểu Nhạc Nhạc nghiên cứu một chút:

“Sẽ không phải bên trong có thứ đáng giá? Sợ bị người ta lấy đi , cho nên. . . . . .”

Chậc, khả năng này tính không nhỏ nha.

Tiểu Hoan Hoan hiểu rõ gật đầu, bé đi về phía phòng kế tiếp , vẫn giống y như thế ——

“Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi có biện pháp mở ra không? Chúng ta vào xem?”

Người luôn như vậy, thứ càng không thấy được , lại càng cảm thấy thần kỳ.

Nhưng. . . . . .

Nơi này có cái gì đáng tò mò chứ?

Tiểu Nhạc Nhạc đối với nơi này ngược lại không mấy hứng thú, nhưng tiểu Hoan Hoan muốn xem, hắn cũng đi với nàng .

“Được, ta thử một chút. . . . . .”

Tiểu Nhạc Nhạc nhướng mày, hai mắt nhìn chằm chằm vào khóa kia, sau đó hai cái ngón trỏ chụm lại, Chỉ một cái vào giữa cái khóa kia , nói :

“Mở. . . . . .”

Thực thần kỳ , khóa kia thế lại thật sự mở.

“Oa, tiểu Nhạc Nhạc, khi nào thì ngươi có bản lĩnh này ?”

Tiểu Hoan Hoan tò mò đi qua, phát hiện khóa cũng không phá hỏng hẳn, chỉ là mở ra mà thôi.

Giống như là dùng cái chìa khóa .

Nhưng vừa rồi, rõ ràng bé lại cảm thấy chỗ này. . . . . .

Dường như có giam cầm đồ vật gì đó , bé đã thử rồi, võ công của bé không được, nhưng tiểu Nhạc Nhạc , tại sao lại có thể chứ?

Chẳng lẽ cái lực lượng giam cầm gì đó hữu hiệu đối với mình không hiệu quả với tiểu Nhạc Nhạc sao?

A, tại sao lại không công bằng như vậy chứ?

“Tiểu Hoan Hoan, không phải ngươi muốn đi qua xem thử hay sao?”

Thấy tiểu Hoan Hoan bất động, tiểu Nhạc Nhạc bất an hỏi.

“Ta. . . . . . Hì hì, đi vào, đương nhiên là phải đi vào xem thử . . . . . .”

Tiểu Hoan Hoan xấu hổ cười, vừa rồi bé làm sao vậy?

Tại sao chuyện này cũng tính toán?

Tiểu Nhạc Nhạc và mình không phải giống nhau sao? Hắn đối với mình, vậy cũng không thể chê , bé làm sao có thể ăn giấm chua với tiểu Nhạc Nhạc chứ?

Tiểu Hoan Hoan có chút khinh bỉ chính mình, như vậy là không đúng , bé làm sao có thể so bì với tiểu Nhạc Nhạc ? Bé tự nói với mình .

Bởi vì bây giờ nơi này đã không nhìn thấy nửa cái bóng người, cho nên, tiểu Hoan Hoan thật yên tâm tiêu sái đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.