Nhưng có người chính là như vậy, cho dù là ngươi lại điệu thấp, lúc ngươi tới , ngươi chính là một tiêu điểm.
Nếu như U Minh Vương, thực lực của hắn, đã cường đại đến trình độ ai cũng không dám bỏ qua .
Lần này hắn đến, mang theo bên người , có U Huyền, còn có. . . . . .
Mẫn Du Nhiên.
Hắn vốn là không muốn để cho U Huyền ra ngoài, nhưng tiểu hài tử luôn cần rèn luyện, cho nên. . . . . .
U Huyền, con độc nhất của hắn, về sau tất nhiên là phải đem U Minh phát dương quang đại , cho nên, rèn luyện rất quan trọng.
“Đúng vậy, Vương. . . . . .”
Mẫn Du Nhiên cũng thành thục rất nhiều, nàng lúc này mặc một thân y phục màu đen, thoạt nhìn xinh đẹp gợi cảm.
“Ha ha, bên ngoài kia có thể có tình huống nào?”
“Dường như, có rất nhiều người đang nhìn về phía chúng ta . . . . . .”
Đây là giám thị, nhưng Mẫn Du Nhiên cũng không dùng cái từ ngữ này.
“Không phải là thành Ý Cư xảy ra chuyện gì chứ?”
U Minh Vương suy tư nói, theo lý thuyết, bọn họ không có lá gan này .
“Vương, có lẽ bọn họ cũng chỉ vì để cẩn thận. . . . . .”
Bởi vì cái ma hạch thập giai kia không phải việc nhỏ, đổi thành ai, cũng không dám có chút sơ sẩy .
“Mấy người Uất Trì Tà Dịch đến đây?”
U Minh Vương không chút để ý hỏi, Mẫn Du Nhiên vội nói:
“Đã đến vài ngày . . . . . .”
U Minh Vương này, vẫn không chết tâm với Đông Phương Ngữ Hinh như cũ sao?
Nữ nhân đó có cái gì tốt?
Có điều, Đông Phương Ngữ Hinh cũng thật sự là đủ may mắn , bị U Minh Vương coi trọng lại có thể bình yên rời đi, đây thật sự là. . . . . .
U Minh Vương. . . . . .
Đối với nàng ta cũng là đặc biệt, nghĩ vậy, trong lòng Mẫn Du Nhiên càng thêm giận dữ oán hận.
Vì sao, tất cả nam nhân, đều cảm giác Đông Phương Ngữ Hinh không giống chứ?
“Vậy chú ý một chút đi. . . . . .” ——
U Minh Vương liếc qua Mẫn Du Nhiên một cái, trừng mắt:
“Không cam lòng?”
A . . . . .
Mẫn Du Nhiên không nghĩ tới U Minh Vương sẽ đột nhiên nhìn nàng, đã hoàn toàn không kịp thu hồi biểu tình trên mặt lại:
“Ta. . . . . .”
Nàng, làm sao dám thừa nhận chứ?
“Quả là ngươi rất có thiên phú, nhưng cũng không nhất định, đây đúng là thiên tài. Thiên tài trên đời này, bổn vương đã từng gặp hơn nhiều . . . . . .”
Vậy Đông Phương Ngữ Hinh chính là thiên tài sao?
Mẫn Du Nhiên rất muốn hỏi lại, vì sao nàng ta lại không giống?
“Ngươi suy nghĩ, vì sao nàng ta không giống?”
U Minh Vương nhìn thấu suy nghĩ của Mẫn Du Nhiên, cười ha ha :
“Mẫn Du Nhiên, bổn vương ban cho ngươi đan dược, đều dùng ?”
Thật ra, đan dược này, công hiệu U Minh Vương rõ ràng nhất , thấy võ công của Mẫn Du Nhiên khôi phục, hắn liền hiểu được.
“Vương ban cho , Du Nhiên đương nhiên dùng . . . . . .”
Mẫn Du Nhiên khó hiểu nhìn hắn, chuyện này có ý tứ gì? Tại sao nàng cũng vẫn không hiểu được?
“Ha ha, vậy ngươi cũng biết, lúc bổn vương giúp nàng giải huyệt , cũng ban cho nàng một viên đan dược giống vậy?”
Mẫn Du Nhiên cắn răng một cái, trong lòng lại không cam lòng .
Đan dược của bọn họ , đều là dùng thân mình đổi lấy .
Lần lượt hiến thân, mới đổi lấy đan dược này để khôi phục võ công.
Nhưng. . . . . .
Đông Phương Ngữ Hinh làm cái gì? Nàng ta thậm chí cũng chưa cùng U Minh Vương. . . . . .
Nhưng, Vì sao U Minh Vương cho nàng ta đan dược chứ?
“Bổn vương nói cho nàng ấy, bây giờ võ công của nàng ấy còn có không đến một nửa ban đầu, nhưng nếu như ăn đan dược bổn vương cho nàng kia , sẽ rất nhanh khôi phục về tới ban đầu. . . . . .”