Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 847: Làm cho người ta giật mình



Nói không chừng một lúc nào đó, ngay cả nàng cầu xin hắn phát tiết hắn cũng sẽ không muốn bản thân mình .

Nam nhân này, hoàn toàn không đáng tin cậy, ở bên người U Minh Vương, lại vinh dự, nhưng sau lưng kia. . . . . .

Đông Phương Ngữ Hinh, vì sao ngươi có thể hạnh phúc như vậy ?

Phòng chuẩn bị tốt , đồ đạc cũng chuẩn bị tốt , Đông Phương Ngữ Hinh đi tới.

Ngay sau khi vào cửa, nàng quay đầu, cho Uất Trì Tà Dịch một cái ánh mắt an ủi.

Sau đó, nhìn về phía Mẫn Du Nhiên, mắt mang cảnh cáo nói :

“Ta không muốn bởi vì ngươi thất bại trong gang tấc. . . . . .”

Người ở nơi này , đương nhiên Hắc Cẩn Trí không thành vấn đề, U Minh Vương, vậy lại không có khả năng có sai lầm gì , Uất Trì Tà Dịch thì lại càng sẽ không .

Duy nhất chuyện xấu, cũng chỉ có nữ nhân Mẫn Du Nhiên này.

Nữ nhân này, lúc đầu, cao ngạo như thế , cho tới bây giờ nàng đều nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta . . . . . .

Nhưng bây giờ thì sao? Không khác gì một người nữ nhân chanh chua bình thường trên đường.

Bây giờ nàng ta càng sống thì càng đi ngược trở về, không có một chút khí chất ban đầu .

“Ngươi. . . . . . Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi có ý tứ gì. . . . . . Ngươi. . . . . .”

Mẫn Du Nhiên nói chưa nói xong, tay của U Minh Vương bỗng nhiên vỗ, Mẫn Du Nhiên lập tức im miệng.

À, cũng không phải nàng có tự giác hơn, mà là. . . . . .

Một bàn tay cả nàng ta giơ một nửa, miệng mở một nửa, bộ dáng cực kỳ buồn cười.

Điểm huyệt. . . . . .

Vừa rồi U Minh Vương vậy mà điểm huyệt nàng ta .

Mắt của Mẫn Du Nhiên cố chuyển động , chẳng qua là, không có ai chú ý nàng ta. . . . . .

Đông Phương Ngữ Hinh nhìn bộ dáng vô cùng buồn cười của nàng ta, miệng cười mịt mờ, sau đó xoay người yên tâm đi vào.

Đông Phương Ngữ Hinh vẫn không quên nói: :

“Bây giờ im lặng hơn . . . . . .”

Hinh Nhi này, thật sự là. . . . . .

Tức chết người không đền mạng a, đoán chừng nếu như lúc này Mẫn Du Nhiên có thể nói chuyện, đã trực tiếp tức chết từ lâu rồi.

Đông Phương Ngữ Hinh là cố ý , tuyệt đối là. . . . . . ——

“Ngươi muốn đi làm cái gì?”

Đông Phương Ngữ Hinh sử dụng đúng là thôi miên ở hiện đại .

Nàng không biết đối với người cổ đại thứ này có ích hay không, nhưng ngay từ lúc đầu , đó thật sự không phải kích động , cũng sẽ không liên tục nói có quái thú gì đó.

Cảm xúc cũng từ từ dịu xuống.

Xem ra, biện pháp rất hữu hiệu.

Nhìn thây lúc này cũng gần được rồi, thả lỏng cũng đủ rồi, Đông Phương Ngữ Hinh bắt đầu đi vào chủ đề chính .

Mà người ở phía ngoài, cũng có thể nghe được giọng nói của Đông Phương Ngữ Hinh.

Còn có người kia , như vậy bọn họ cũng đều biết tất cả thanh âm , cũng không lo lắng Đông Phương Ngữ Hinh sẽ giấu riêng.

Thật ra, Đông Phương Ngữ Hinh định lúc dùng thôi miên , sẽ không tính giấu riêng.

Nghe thấy người bên trong hô hấp dần dần vững vàng, cảm xúc cũng ổn định không ít, U Minh Vương có chút tò mò ——

Đông Phương Ngữ Hinh này lại đang làm cái gì, chỉ nói vài lời như vậy , là có thể làm cho người kia nghe lời ư?

Thật sự là, vượt ra ngoài suy nghĩ của chính mình .

Nữ nhân này, thật là khiến người ta giật mình .

Mà Hắc Cẩn Trí, cũng rất kinh ngạc, không thể tưởng tượng được Đông Phương Ngữ Hinh có bản lĩnh này .

Hắn vụng trộm liếc nhìn Uất Trì Tà Dịch một cái, người nam nhân này rất may mắn, lại cưới một nàng dâu đặc biệt như vậy .

Nếu như mình có một nàng dâu như vậy , chỉ sợ cũng phải . . . . . .

yêu thương nàng giống y như hắn thôi. . . . . .

Hắn bỗng nhiên cảm thấy đây là đúng, Uất Trì Tà Dịch nên đối Đông Phương Ngữ Hinh tốt như vậy.

Tình cảm của bọn họ , cũng làm cho Hắc Cẩn Trí hâm mộ như vậy.

Tà Dịch thì lại có vài phần lo lắng. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.