Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
”Ai nha, ta cũng đã lâu không vui vẻ như vậy . . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh vui vẻ ăn, buổi tối tại nơi hoang dã , bốn phía đều là rừng cây, ăn đồ nướng, là chuyện lãng mạn cỡ nào a. . . . . .
Mà bọn họ, thì nhàn nhã hiếm thấy.
Lại nói bên người đều là người quan trọng nhất với nàng .
Nàng chú ý nhất , cảm giác như thế, thực hạnh phúc.
Nếu như cả đời đều như vậy, vậy thì càng tốt hơn.
“Ta cũng vậy nha, mẫu thân, chúng ta thật lâu chưa ăn đồ ăn ngon như vậy rồi . . . . . .”
Tiểu Hoan Hoan cũng cười híp mắt lại , bé. . . . . .
Mặc dù ở bên ngoài ăn cũng không sai, nhưng hương vị không đúng. Mẫu thân rất ít tự mình động thủ, mà mẫu thân làm đồ gia vị, cũng là tuyệt nhất a.
Ở bên ngoài căn bản lại không kịp ăn .
“Con tiểu nha đầu này. . . . . . Ăn nhanh chút đi, mau mau lớn lên. . . . . .”
Chọc nhẹ vào trán tiểu Hoan Hoan , nha đầu kia như thế nào lại hiểu chuyện như vậy?
“Lớn làm cái gì chứ?” Tiểu Hoan Hoan lắc đầu, bé không muốn lớn lên a, cảm giác người lớn rất phiền não .
“Lớn, liền giúp ta trông đứa nhỏ. . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh cười ha ha , nữ vương trái lại không vui :
“Chuyện này cũng không cần dùng đến tiểu Hoan Hoan, ta đến là tốt rồi. . . . . .”
Chậc, được rồi, có người để cho trông trẻ thật sự là chuyện hạnh phúc
“Mẫu thân cũng không cần, ta đến là có thể . . . . . .”
Tà Dịch bỗng nhiên mở miệng, Đông Phương Ngữ Hinh có chút 囧 , chàng một đại nam nhân có thể trông đứa nhỏ sao?
Tại sao cảm giác khó tin như vậy chứ?
Nam nhân, bình thường cũng không có kiên nhẫn gì, chướng mắt một hồi liền không muốn nhìn .
“Ai nha, tiểu bảo bối này cũng thật hạnh phúc, mới lớn bao nhiêu chứ? Lại có nhiều người muốn tranh nhau trông con như vậy . . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh vuốt bụng, dường như cách sinh đứa nhỏ còn sớm mà?
Hiện tại thảo luận này, dường như cũng quá sớm một chút nhỉ.
Uất Trì Tà Dịch cũng vươn tay, muốn sờ sờ bụng của Đông Phương Ngữ Hinh ——
Thật ra, cũng không sở được cái gì, thậm chí bụng cũng không nhìn ra được, tháng quá nhỏ .
Hắn bỗng nhiên tới gần, Đông Phương Ngữ Hinh liếc trắng mắt:
“Hiện tại cái gì cũng không cảm giác. . . . . . Dật, Tà Dịch, mặt của chàng. . . . . .”
Vừa rồi ánh lửa là màu đỏ , sắc mặt mỗi người cũng không khác lắm, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không có phát hiện.
Nhưng lúc này vừa thấy, mới phát hiện. . . . . .
Không đúng lắm, sắc mặt của Tà Dịch tại sao lại . . . . . .
Đỏ như vậy chứ? ——
“Làm sao vậy?”
Tà Dịch giơ tay lên vuốt khuôn mặt của mình , khó hiểu hỏi.
“Ta cảm giác mặt của chàng rất đỏ. . . . . .”
Lại cẩn thận nhìn một cái, quả là đúng như vậy.
Vừa nghe Đông Phương Ngữ Hinh nói như vậy , mấy người nữ vương, quốc sư, và tiểu Hoan Hoan cũng nhìn lại .
“Đúng vậy nha, phụ thân, người ăn cái gì ? Đỏ như vậy?”
“Tà Dịch, sắc mặt của ngươi không đúng lắm. . . . .”
Nữ vương cũng nhìn ra không đúng , bà cũng nói.
“Ta thử xem. . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng bắt lấy cổ tay của hắn bắt mạch, chỉ là. . . . . .
“Không có việc gì nha, hết thảy bình thường mà. . . . . .”
Kỳ quái , không có vấn đề gì..
“Có thể là do vừa nãy ta cách lửa quá gần đi. . . . . .”
Tà Dịch không biết là chính mình có vấn đề gì, hiện tại hắn cảm giác không có gì không khoẻ .
“Có lẽ vậy, tranh thủ thời gian ăn, xong việc sẽ nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta tiếp tục đi. . . . . .”
Lúc này đã không còn sớm, bọn họ còn phải đi ra ngoài mà?
“Ừ, vậy nhanh chút đi. . . . . .”
Nơi này linh khí tốt như vậy, cũng không thể đều dùng ở ăn gì đó, quá lãng phí .
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.