Nhớ rõ lúc đầu, tiểu Nhạc Nhạc đón đúng là vô cùng vui vẻ .
“Ta thử xem, hẳn là không thành vấn đề. . . . . .”
Tiểu Nhạc Nhạc không quan tâm nói, hắn thích đan lôi, cảm giác kia thực sảng khoái .
“Ừ, vậy đến cuối cùng, thì xem ngươi rồi. . . . . .”
Thật ra, đan dược bát giai , cho dù là thành công , bọn họ cũng chưa chắc có thể. . . . . .
Cái Hắc Phong cốc kia . . . . . .
Lông mày của Chích lão nhíu chặt , thế lực không biết nổi lên từ lúc nào, nhưng luồng thế lực này , đúng là càng khó chơi hơn U Minh Vương .
Dã tâm của U Minh Vương không lớn, nếu như hắn muốn xưng bá chẳng hạn, sẽ không vẫn im lặng như vậy .
Mà Hắc Phong cốc, xuất hiện phô trương như thế , vậy cũng chính là. . . . . .
Dã tâm có thể thấy được ——
“Vương, bên ngoài có người cầu kiến. . . . . .”
Nghe được thị vệ báo lại, U Minh Vương nhíu mắt lại:
“Không gặp. . . . . .”
Từ bao giờ hắn trở thành người có thể gặp tùy tùy tiện tiện ?
U Minh giới này, gần đây thật sự là càng ngày càng tệ hại rồi, thật sự là. . . . . .
U Minh Vương muốn mắng người, có điều, thị vệ kia vẫn chưa rời đi.
“Như thế nào? Lời nói của bổn vương cũng không nghe ?”
Thủ hạ này thật sự là càng ngày càng không hiểu chuyện , thật sự là quá đáng giận .
“Vương, người nọ khí thế rất mạnh, chúng ta ngăn không được. . . . . .”
“Ha ha. . . . . . U Minh Vương, cái giá này quả nhiên không nhỏ a. . . . . .”
Một giọng nói sang sảng vang lên, U Minh Vương ngẩng đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một người nam nhân bị mọi người vây quanh đi đến:
“Ngươi là. . . . . .”
Cái nam nhân kia , có chút kỳ quái, một thân áo trắng, nhưng tóc. . . . . .
Dĩ nhiên là hai màu , màu trắng và màu đen, thật sự là rất kỳ lạ.
Hơn nữa, đen trắng giao nhau, cảm giác đúng là quái dị không tả nổi.
Mà trên mặt của hắn, thậm chí có một mặt trăng đen trắng giao nhau, giống như cái vòng tròn âm dương kia .
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, U Minh Vương, ta thích cái ghế này. . . . . .”
Hai mắt hắn ta lạnh lùng nhìn ghế ngồi của U Minh Vương , ý tứ này. . . . . .
Khí thế kia, lại làm cho hắn cảm thấy có vài phần quen thuộc.
Mà ánh mắt kia. . . . . .
U Minh Vương nhíu mắt, suy nghĩ không biết khi nào thì gặp qua người nam nhân này.
“Ha ha, thật là có ý tứ. . . . . . Ngược lại ngươi nói thử xem, vì sao thích ghế của ta . . . . . .”
Ý tứ này thật ra đã rất rõ ràng , người này muốn vị trí của hắn .
Có điều U Minh Vương hắn cũng không dễ bắt nạt như vậy .
Một luồng thần thức cường đại quét qua, U Minh Vương muốn bất động thanh sắc cho hắn chút uy áp.
Có điều, thực đáng tiếc, người nọ lại giống như không cảm giác được, vẫn lạnh lùng nhìn hắn như cũ , khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng :
“U Minh Vương, chơi vui không ?”
Tay hắn tùy ý nắm lại, trong nháy mắt, trong tay lại có thêm một quả cầu khí đen trắng giao nhau .
Hai loại nhan sắc, màu đen, màu trắng, dung hợp cùng nhau, quỷ dị nói không nên lời , giống hệt như. . . . . .
Người của hắn .
“Ngươi. . . . . .”
“Tả Sử, ngươi đi qua luận bàn với U Minh Vương . . . . . .”
Người nọ cực kỳ tự nhiên nói , lời của hắn vừa dứt, một người nam nhân bên cạnh hắn bước ra ngoài, trên mặt đeo măt nạ , một thân y phục đen, thân thể nhanh nhẹn hoạt bát.
Hai mắt U Minh Vương gắt gao nhìn chằm chằm người nam nhân kia , người này. . . . . .
Tuy rằng đeo mặt nạ, nhưng dù sao hắn vẫn cảm thấy có vài phần quen thuộc, dường như đã từng gặp lúc nào vậy.