Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 892: Nữ nhân, đừng gọi loạn



Chỉ còn một mình ông còn sống, còn không bằng. . . . . .

Cứ chết đi?

Trong nháy mắt, đảo chủ đã có quyết định.

Có điều những người này bọn họ. . . . . .

Cái cấm địa kia, thì thật sự là có đường sống sao?

“Có điều mọi người cũng đừng có quá nhiều hi vọng, ngược lại chỗ đó, chúng ta cũng không biết có thể mở ra hay không . . . . . .”

Thấy sắc mặt vui mừng của mọi người, trưởng lão vội vàng nhắc nhở .

Tuy rằng ông nói như vậy , nhưng có một hi vọng vẫn tốt ——

Lúc trời tối , mấy người Đông Phương Ngữ Hinh cũng không lập tức bắt đầu hành động.

Nàng kiên nhẫn đợi cho tới lúc nửa đêm , gần như tất cả mọi người đang ngủ, nàng mới vụng trộm lấy ra không gian ẩn thân .

Lúc này, có thể chạy đi hay không, chỉ xem thứ này .

Lần trước , Long vương giam cầm, nàng không trốn ra.

Nhưng lần này Long vương thay đổi, nói không chính xác thứ này vẫn có ích.

“Đợi chút, có người. . . . . .”

Đông Phương Ngữ Hinh vừa định lấy ra, quốc sư bỗng nhiên nhắc nhở .

Hai người lén lút đi đến cạnh cửa, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện rất nhỏ :

“Hắc sử. . . . . .”

“Bọn họ không náo loạn đi?”

Một giọng nói trầm thấp, không lớn, Đông Phương Ngữ Hinh loáng thoáng có thể nghe được.

Quốc sư nhướng mày, thanh âm này, tại sao nghe có chút quen thuộc.

Hắn nhìn về phía Đông Phương Ngữ Hinh, chỉ thấy nàng cũng là cau mày, rõ ràng cũng có chút hoài nghi.

“Không có, vẫn thực im lặng . . . . . .”

“Vậy là tốt rồi. . . . . .”

Vẫn là giọng nói thản nhiên, nếu như nói lần trước Đông Phương Ngữ Hinh chỉ là có chút hoài nghi, vậy lần này. . . . . .

Giọng nói này, cho dù là lúc nào nàng cũng sẽ không nhớ lầm .

Mặc dù có chút thay đổi, nhưng. . . . . .

Một loại cảm giác quen thuộc, bất an ập đến, Hắc sử này. . . . . .

“A. . . . . . Bụng của ta, đau chết . . . . . .”

Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên ôm bụng liền hô lên, quốc sư vừa nghe sợ tới mức vội giúp đỡ nàng:

“Hinh Nhi, Hinh Nhi, ngươi. . . . . .”

Ba một tiếng, cửa bị người đá văng, ba người đứng ở cửa, một người trong đó , Cả người y phục đen, mặt nạ màu đen .

Cả khuôn mặt bị bịt lại toàn bộ, cũng không nhìn thấy một chút biểu tình trên mặt .

Trên người cũng là y phục màu đen , lại mang theo cảm giác quen thuộc làm cho Đông Phương Ngữ Hinh vĩnh viễn cũng không quên được. . . . . .

Đây là. . . . . .

Uất Trì Tà Dịch. . . . . .

“Tà Dịch. . . . . .”

Nàng há mồm, khẽ gọi.

Người nọ chỉ liếc nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói:

“Gọi cái gì mà gọi, đây không phải là không chết sao?”

Nói xong, hắn dĩ nhiên xoay người, liền muốn rời đi.

“Tà Dịch, là chàng ư ?”

Đông Phương Ngữ Hinh nhìn chằm chằm vào hắn, tuy rằng nhìn không thấy mặt của hắn , thanh âm cũng có chút thay đổi, nhưng. . . . . .

Nàng sẽ không nhìn lầm , cũng sẽ không cảm giác sai , người này không phải người khác, chính là Uất Trì Tà Dịch.

Quốc sư cũng nhìn về phía người kia, tuy rằng. . . . . .

Làm cho người ta cảm giác không giống với Tà Dịch, nhưng hắn cũng có nghi hoặc tương tự.

“Tà Dịch là ai?”

Người nọ cười lạnh một tiếng, quay đầu trừng mắt nhìn Đông Phương Ngữ Hinh một cái, đi mất.

“Nữ nhân, đừng gọi loạn. . . . . .”

Ba một tiếng, cửa bị người dùng sức đóng.

Thân thể của Đông Phương Ngữ Hinh mềm nhũn, nếu không phải quốc sư giúp đỡ nàng, nàng khẳng định sẽ ngã nhào trên mặt đất.

Chuyện này. . . . . .

Chuyện này là thế nào?

Tà Dịch không phải đi mời lão hòa thượng sao? Làm sao có thể cùng một chỗ với Long vương ?

Hơn nữa, thành Hắc sử của Long vương ? Chuyện này. . . . . .

Đầu óc của Đông Phương Ngữ Hinh có chút không đủ dùng , Tà Dịch là loại người nào, nàng biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.