Nha đầu này, có bản lĩnh tức chết người không đền mạng , nhưng may là như vậy, gương mặt bé vẫn ngây thơ như cũ , làm cho người ta muốn hận cũng không hận nổi.
Nha đầu chết tiệt kia, sau này hắn sẽ từ từ thu thập nó.
Long vương theo tiểu Hoan Hoan đi ra, trên cửa cũng không bố trí kết giới , trên vách tường bên kia có một cái động.
Tiểu Hoan Hoan dứt khoát từ trong động chui ra ngoài.
Bé biết từ chỗ Long vương này chạy trốn rất khó khăn, nhưng. . .
Đi tìm cha, cũng không có vấn đề chứ?
Mẫu thân nói cha hiện tại không biết bé, nhưng békhông tin.
Cha cho dù là không biết người nào, cũng không có khả năng không biết mình đáng yêu vô địch nha.
Lúc bọn họ gặp mặt lần đầu tiên , khi đó cha cũng không nhận ra mẫu thân mà?
Nếu không phải là mình một mực giật dây trong đó , nói không chừng cha và mẫu thân cũng không đi đến cùng nhau.
Cho nên, tiểu Hoan Hoan không tin cha lại đã quên mình. . .
Lúc này, bé có thể ra ngoài, vừa nãy Long vương tức giận bỏ đi, đúng là lúc mình đi ra ngoài tìm người .
Hừ, Long vương ghê tởm , quá xấu xa rồi.
Đây là một chỗ rất rộng, tiểu Hoan Hoan đi nửa ngày, cũng không thấy được mấy người.
Sao người của long vương này ít như thế chứ?
Thỉnh thoảng thấy mấy người binh lính tuần tra, bé cũng giật mình né tránh, bé mới sẽ không ngây ngốc bị người phát hiện đâu?
Nhưng. . .
Cha ở nơi nào?
Tiểu Hoan Hoan không phân biệt rõ ràng, đối với nơi này chưa quen thuộc, chỉ có thể đi theo cảm giác ——
Không đúng. . .
Lúc Long đi ra, bỗng nhiên cảm thấy không đúng.
Tiểu Hoan Hoan không thể nào cùng tiểu hồ ly xa nhau, mà lúc vừa rồi, hắn rõ ràng cũng cảm giác được. . .
Vẻ mặt của tiểu nha đầu không đúng, đã từng có khoảng thời gian, nó rất gấp.
Cái này. . .
Chẳng lẽ. . .
Tiểu hồ ly là sủng vật của nó, chỉ cần nó không triệu hồi ra , hắn cũng không thể cảm giác được.
Mà lúc vừa rồi, hắn dám khẳng định, tiểu Hoan Hoan nói chuyện với sủng vật .
Tuy rằng không nghe được, nhưng võ công của hắn so với tiểu Hoan Hoan cao hơn nhiều , chung quy sẽ có cảm giác.
Tiểu hồ ly, nhất định có liên hệ với tiểu Hoan Hoan .
Nhưng cái nha đầu chết tiệt kia không thừa nhận. . .
Long vương nhíu chặt chân mày lại, dường như hắn nên nghĩ cách mới được.
Tai Long vương bỗng nhiên khẽ động, dường như nghe thấy có động tĩnh gì.
Là tiếng bước chân, tiếng bước chân rất nhỏ.
Thân thể của hắn lóe lên, đã biến mất ngay.
Đó là tan biến thản nhiên, giống như là sương mù tan ra.
Rất quỷ dị, đáng tiếc không ai thấy được.
Long vương, giống như làm từ khí , hơi thổi nhẹ một cái, đã không nhìn thấy bóng dáng.
Mà sương mù kia tụ tập cùng một chỗ, hắn liền xuất hiện.
Tình cảnh này, nếu để cho mọi người thấy, cũng sẽ cảm thấy bất khả tư nghị.
Rất nhanh, tiểu Hoan Hoan đã lén lén lút lút đi tới.
Đôi mắt nhỏ của bé nhìn xung quanh, chỉ lo lắng có người bỗng nhiên xuất hiện.
Long vương híp mắt một cái, không rõ cái tiểu nha đầu này muốn làm cái gì.
Nó muốn chạy trốn?
Hừ, có thể sao? Từ trong tay của hắn chạy đi, trừ khi là. . .
Chẳng qua hắn nghĩ đến lần trước, tiểu nha đầu đã trốn.
Nhưng khi đó mấy người Đông Phương Ngữ Hinh đều ở đây, còn có nữ nhân kia, bọn họ cùng nhau giúp một tay.
Bản thân tiểu nha đầu , tuyệt đối không có năng lực này.
Mà bây giờ. . .
Long vương có chút tò mò, nhưng hắn không hiện thân, chỉ là nhìn bé.
Hắn muốn biết bé muốn làm cái gì.
Tiểu Hoan tiếp tục tìm, vẫn không thấy Uất Trì Tà Dịch như cũ