Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 920: Chỉ là vui đùa



”Ha ha. . . Hắc Sử nói rất đúng, bản vương. Vừa nãy chỉ là đùa với các ngươi một chút. . .”

Long vương gắt gao nhìn chằm chằm Uất Trì Tà Dịch, qua hồi lâu, mới nở nụ cười ha ha .

Mà mọi người, lại không một ai dám cười ——

“Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi nói trong lòng của cha là có ta, đúng hay không?”

Lần này Hoan Hoan không bị đưa vào căn phòng lúc nãy, mà là đến một nhà tù.

Chỗ này có rất nhiều người đã bị nhốt tại đây, mà gian phòng của mình, lại chỉ có một.

Đãi ngộ của bé không giống bọn họ .

Tiểu Hoan Hoan nhìn cái nhà tù không xa kia, bên trong có ít nhất hơn hai mươi người.

Trên mặt của bọn họ đều là đen, hiển nhiên đã trúng độc.

Giống như những người ban ngày bé nhìn thấy .

Nghĩ đến dáng vẻ bọn họ khi chết, tiểu Hoan Hoan có phần ghê tởm.

Hút khô máu người ——

Vì sao, vì sao cha cũng sẽ luyện loại võ công này ?

Bé không hy vọng cha dựa vào cái này luyện công, nhưng. . .

Đây hìn như là võ công của Long vương , mà cha bọn họ sau khi luyện tập , võ công cũng tăng lên không ít.

Đây là tiểu Hoan Hoan nghe bọn hắn nói, chính bé cũng không biết.

Vì sao?

Mẫu thân? Mẫu thân ở nơi nào, nàng sẽ đến cứu bé sao?

Nàng biết mình rơi xuống trong tay của U Minh vương chứ?

Tiểu Hoan Hoan bất an nghĩ, lại không có bất kỳ đáp án nào.

Thật ra thì ở trong lòng, thì bé mong muốn mẫu thân tìm đến mình.

Tuy rằng cha tại đây, nhưng. . .

Nghĩ đến Long vương vừa nói, tiểu Hoan Hoan vẫn có phần nghĩ mà sợ như cũ .

Dù sao bé cũng là đứa bé, có khi nào gặp qua tình cảnh như thế?

Lăng trì, ngẫm lại đã rất kinh khủng .

Vậy Long vương cũng có thể nói được.

Chỉ có điều. . .

Trong lòng của Tiểu Hoan Hoan có vài phần hài lòng, bởi vì tuy rằng cha đã bị Long vương khống chế, nhưng. . .

Hắn vẫn không có thương tổn tới mình, điều này nói rõ cái gì rồi ?

Có đúng ở trong lòng của cha mình vẫn là rất quan trọng hay không?

Tiểu Hoan Hoan trầm tư nói, hay là, tình huống của cha cũng không phải bi quan nhỉ?

“Tiểu Hoan Hoan. . .”

Tiểu Nhạc Nhạc bất an gọi , hắn rất lo lắng.

Nhưng hắn không dám ra ngoài, bởi vì ... nơi này đúng địa phương của Long vương .

“Ừ. . . Tiểu Nhạc Nhạc, ngày hôm nay ngươi làm tốt. . .”

Thật ra thì Tiểu Hoan Hoan lo lắng nhất hắn nhịn không được đi ra ngoài, nếu là như vậy, mình đã mất công chịu tội.

“Tiểu Hoan Hoan, xin lỗi. . .”

Tiểu Nhạc Nhạc rất tự trách nói, nếu tiểu Hoan Hoan không phải là vì mình, cũng sẽ không. . .

Nghĩ đến tiểu Hoan Hoan đã từng gặp, trong lòng của hắn lại. . .

Khó chịu. . .

“Haizz, tiểu Nhạc Nhạc, bây giờ ngươi nói cái gì chứ? Ngươi xin lỗi ta cái gì?”

Bọn họ đang dùng ý thức giao lưu, từ bên ngoài nhìn tiểu Hoan Hoan chỉ là xuất thần, người khác hoàn toàn nhìn không thấy.

“Ta không có bảo hộ ngươi, thậm chí liên lụy ngươi rồi. . .”

Tiểu Nhạc Nhạc tự trách nói, tiểu Hoan Hoan lắc đầu, than thở:

“Ngươi nghĩ nhiều rồi, tiểu Nhạc Nhạc, thật ra thì, mặc dù là không bởi vì ngươi, Long vương cũng không có khả năng buông tha chúng ta. . .”

Cái này tiểu Nhạc Nhạc không hiểu, hắn khó hiểu hỏi:

“Nhưng ngay từ lúc đầu Long vương , cũng không có nghĩ tới muốn giết các ngươi a a. . .”

Dường như hắn từ vừa mới bắt đầu đã có ý định với mình thì phải?

“Phải? Nếu như hắn không muốn đụng đến bọn ta, thì vì sao phải nhốt chúng ta đây?”

Cái này. . .

Tiểu Nhạc Nhạc nhớ tới ngay từ lúc đầu, hắn cho rằng. . .

Long vương đều là bởi vì mình mới nhốt bọn họ. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.