Tiểu hài tử hôn một cái lên gương mặt của Đông Phương Ngữ Hinh, trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh mềm nhũn, nàng vậy mà cảm giác đây là nhi tử ruột thịt của mình.
Nhưng, làm sao có thể, nàng chỉ có một hài tử, là Hoan Hoan a.
“Mẫu thân, con sẽ giúp người...”
Tiểu hài tử nói một câu, bỗng nhiên thân thể nhỏ đi, nhỏ đi, sau đó vèo một tiếng, đã không thấy tăm hơi.
Đây...
Đây là thế nào?
Đông Phương Ngữ Hinh còn chưa hiểu được, nhân trung bỗng nhiên đau xót.
“A...”
Nàng hô một tiếng, người cũng tỉnh lại.
“Hinh Nhi, xem như con đã tỉnh lại, dọa giết chúng ta...”
Nhìn ánh mắt Chích lão ân cần, Đông Phương Ngữ Hinh có phần mơ hồ:
“Sư phụ, con...”
Nàng không ngủ a, vừa rồi vẫn cùng một đứa bé nói chuyện đây?
“Con đã hôn mê hai ngày rồi...”
Hai ngày...
Đông Phương Ngữ Hinh có phần không nói gì, nàng chỉ là cùng tiểu hài tử...