Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 940: Dáng người hoàn mỹ



”Tướng công, đương nhiên là rồi...”

“...”

Tà Dịch không có trả lời, tiếp tục cởi áo, hắn cũng không biết vì sao, đối với nữ nhân liền không có hứng thú.

“Tướng công...”

Hai cánh tay, bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy eo của mình, Tà Dịch không nhúc nhích, cũng không có đẩy nàng ra.

Nữ nhân nhìn hắn không cự tuyệt, lá gan lớn hơi một chút.

Tay nhỏ chui vào trong y phục của hắn, xoa xoa thân thể bóng loáng có lực đàn hồi kia, thấp giọng nói:

“Tướng công, người ta...” - -

“Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ...”

Tiểu Hoan Hoan đi tới ngoài cửa, vừa vặn thấy một màn như vậy.

Thời gian trước, bọn hắn cũng không có thân cận như vậy, nhưng hôm nay...

Nữ nhân đáng chết, ngươi làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy?

Làm sao bây giờ?

Xem phụ thân sẽ bị người bắt buộc rồi, Tiểu Hoan Hoan cũng không phải là sốt ruột bình thường a.

Trực tiếp xông vào?

Tiểu Hoan Hoan lo lắng Uất Trì Tà Dịch bị người cường bạo, dứt khoát trực tiếp vọt vào.

Chỉ là, mới vừa tới cửa, lại bị thứ gì đó ngăn trở...

Là kết giới...

Thế nhưng hắn lại thiết kế ở cửa...

Tiểu Hoan Hoan không nghĩ Tà Dịch sẽ bố trí cái này, nhưng hôm nay...

Bé có thể nhìn thấy bên trong, lại không vào được.

Mà nữ nhân kia, lúc này toàn bộ thân thể đều đã áp vào trên người Tà Dịch...

Tiểu Hoan Hoan vội muốn chết, vội vàng hô:

“A... Phụ thân...”

Kết giới này, lại cách âm với bên trong đấy.

Cũng chính là, Tiểu Hoan Hoan có thể từ bên ngoài nhìn đến, nghe được, người ở bên trong lại không nghe được thanh âm bên ngoài.

Tiểu Hoan Hoan hô vài tiếng, nhưng Uất Trì Tà Dịch không phản ứng gì, bé lại càng sốt ruột rồi.

Hắn thậm chí ngay cả quay đầu xem một cái đều không có.

Nữ nhân kia, bỗng nhiên trong tay có thêm một cái chén, trong chén có rượu, nàng đưa đến bên miệng Tà Dịch:

“Tướng công, uống chút đi...”

Đó là một loại chất lỏng màu đỏ, một loại màu đỏ tươi đẹp rất mê hoặc lẳng lơ.

Đồng thời, mùi rượu hương thuần, làm cho người ta khó cự tuyệt.

Uất Trì Tà Dịch nhíu mày nhìn, hắn cũng không có há mồm.

“Tướng công...”

Nữ nhân ôn nhu nói xong, hai mắt mị như tơ, làm cho người ta say mê.

Nàng mở rộng miệng, uống một ngụm nho nhỏ, sau đó lại giơ lên.

Ý tứ này, rất rõ ràng.

Uất Trì Tà Dịch a vẫn như cũ không nhúc nhích, bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía cửa.

Ánh mắt nữ nhân buồn bã, thế nhưng hắn cũng không động đậy?

Nàng cởi nốt kiện y phục cuối cùng, thân thể lồi lõm hứng thú hoàn toàn hiện ra.

Tuy rằng khí chất nàng bình thường, nhưng dù sao cũng có vài phần tương tự Đông Phương Ngữ Hinh.

Mà còn, dáng người kia, trái lại bảo trì vô cùng tốt.

Chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, vậy cũng thật là lung linh hấp dẫn a.

Lúc này nếu đổi lại là nam nhân khác, đã sớm liều lĩnh nhào lên rồi...

Mà nữ nhân kia, vốn là một nữ nhân cực kỳ tự ái, trên người mang theo một cỗ mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể.

Này...

Chỉ đáng tiếc là, lúc này người mà nàng đối mặt, không phải là nam nhân bình thường.

Uất Trì Tà Dịch vẫn không nhúc nhích như cũ, thậm chí cũng chưa nghiêng mát nhìn nữ nhân kia.

“Hô hô... Phụ thân thật giỏi a...”(câu này là “phụ thân cấp lực a” dưng mà mình không hiểu từ ‘cấp lực’ lắm nên đổi a)

Tiểu Hoan Hoan thấy Tà Dịch không động tâm, trong lòng cũng buông xuống rất nhiều.

Ai, giúp mẫu thân nhìn phụ thân, cái việc này cũng không nhẹ nhàng a.

“Tướng công...”

Nữ nhân có phần ủy khuất, ta đã làm đến bộ dáng này, vậy mà hắn vẫn không phản ứng như cũ?

Nàng cứ không có lực hấp dẫn như vậy sao? Nàng đối với thân hình của mình hoàn toàn có lòng tin a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.