Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Lúc ban đầu, tiểu Hoan Hoan cho là đồ khốn nạn, nhưng lúc này, bé phát hiện, có thể, Long vương không phải là khốn nạn, hắn chính là một ma quỷ.
Một cái ma quỷ địa ngục .
Nhiều người như vậy, bị hắn giết chết, hắn sẽ không sợ bọn họ hóa thành ác quỷ tới tìm hắn báo thù sao?
Haizz, nếu để cho mẫu thân thấy, đoán chừng cũng sẽ không đành lòng. . .
Bọn họ trúng độc rồi, đã rất đáng thương, nhưng Long vương lại vẫn muốn. . .
Ha ha, thật ra thì chuyện trúng độc này cũng không phải là kiệt tác của Long vương sao?
Hay là, đây mới là mục đích chân thực nhất của hắn.
Nghĩ vậy, ánh mắt của tiểu Hoan Hoan càng thêm u buồn.
Bé không muốn nhìn thấy nhiều người như vậy, bé không phải là nhà từ thiện, nhưng. . .
Cũng không muốn nhìn nhiều người như vậy mất mạng a.
“Không nên suy nghĩ nhiều. . .”
Đối với vấn đề của tiểu Hoan Hoan , Uất Trì Tà Dịch không biết trả lời như thế nào.
Hắn không trả lời được.
Công pháp kia, hiệu quả nâng cao công lực thật là không sai, nhưng. . .
Bỗng nhiên có phần bi ai, hắn không biết máu của bọn họ là mùi vị gì.
Hơn nữa, bây giờ Long vương là chủ tử của hắn , hắn theo Long vương lăn lộn, nếu không phải dùng máu của bọn họ, vậy Long vương. . .
Tuy rằng hắn là Hắc Sử của hắn ta, nhưng Long vương tính tình tàn bạo, nói không chừng. . .
Những chuyện này , hắn cũng không thể nào nói với tiểu Hoan Hoan .
“Máu của bọn họ, thực sự uống ngon sao?”
Tiểu Hoan Hoan cố chấp hỏi, Uất Trì Tà Dịch có phần tức giận, hôm nay tính tình của hắn đã đủ tốt rồi.
Nhưng tiểu Hoan Hoan vẫn đang hỏi như cũ , cái tiểu nha đầu này có ý gì?
“Ngươi không nên hỏi nhiều như vậy. . . Nếu để cho Long vương biết, vậy hắn sẽ. . .”
Tà Dịch không vui nói, tiểu Hoan Hoan lộ vẻ sầu thảm cười rộ lên:
“Sẽ thế nào? Giết con ư ?”
“Hắn sẽ không giết con. . Bởi vì con vẫn có chỗ hữu dụng đối với hắn như trước. . .”
Bé tự mình nói, tiểu Nhạc Nhạc không dám ra ngoài, ngày hôm nay thật đúng là một cơ hội tốt.
Thấy cha luyện tập tà công đó, lòng của tiểu Hoan Hoan cũng đau muốn chết.
Nếu như cha bình thường, tuyệt đối sẽ không thích công pháp này.
“Ta đưa ngươi trở về đi. . .”
Long vương đang luyện công, Bạch Sử hầu hạ, nhưng không nói chính xác hắn sẽ tìm mình.
Hắn không thể rời khỏi lâu lắm, Long vương cũng không dễ nói chuyện như thế ——
“Ha ha . . Được rồi. . .”
Tiểu Hoan Hoan cũng không tiếp tục kiên trì, tâm tình của bé bây giờ rất loạn.
Bỗng nhiên bé nghĩ đến bọn họ nói mình những lời khó nghe đó.
Mặc dù mình không phải là một phe với đám người Long vương , nhưng. . .
Cha của mình , lại đúng người của bọn họ, vậy mình chẳng phải là. . .
Dường như, bọn họ chửi mình cũng không chửi người oan uổng.
Tiểu Hoan Hoan rất bất an, bé không muốn làm một người xấu như vậy .
Nhưng lúc này, cha. . .
Lặng lẽ quay đầu nhìn cái bóng lưng cao to kia, bé không nhìn thấy sắc mặt của hắn.
Nhưng có thể đoán được , hắn nhất định không phải là cam tâm tình nguyện làm như thế.
Hắn có bất đắc dĩ của hắn, bây giờ hắn không bình thường.
Mà mình, càng không thể cứ rời đi như vậy .
Nếu là, ngay cả bé cũng bỏ qua cha, vậy ai tới cứu người chứ
Cha, tiểu Hoan Hoan nhất định sẽ giúp người.
“Được rồi, cha, không nên cùng nữ nhân kia đi gần quá. . .”
Biết tình cảm của cha đối với mẫu thân , cũng biết cha tuyệt đối sẽ không phản bội mẫu thân.
Nhưng tiểu Hoan Hoan vẫn có phần bất an như cũ , Long vương và nữ nhân kia, đều sẽ không dễ dàng buông tha như vậy .
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.