Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 951: Đôi mắt bi thương



“Cũng không có gì, chính là bỗng nhiên ta muốn tìm người trò chuyện thôi......”

Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cười, lúc này trong ký túc xá cũng có vài người.

Thạch Lan rất cố gắng học tập, võ công cũng tiến bộ rất nhanh . người cũng thành thục hơn không ít, Già La cũng không còn tiểu nha đầu đơn thuần như lúc trước.

“Tốt lắm a...... Hinh Nhi, ta cùng ngươi nói......”

Đông Phương Ngữ Hinh vốn có rất nhiều lời nói muốn nói , nhưng nhìn đến Thạch Lan, lại không biết nên nói cái gì.

Không có người có thể hiểu được sợ hãi của nàng lúc này , nàng lo lắng vạn nhất......

Người thực vật, nghĩ đến những người thực vật ở hiện đại, Đông Phương Ngữ Hinh thật sợ hãi.

Nếu là thời điểm lúc trước, nàng chắc chắn cho rằng chuyện như vậy khẳng định sẽ không phát sinh ở trên người chính mình......

Nhưng hiện tại......

Tinh thần của nàng càng ngày càng không tốt, này vạn nhất thật sự phát sinh , vậy nàng nên làm cái gì bây giờ?

Sống như vậy, chẳng bằng nàng trực tiếp chết còn hơn?

Nhưng chết nàng không bỏ được, nàng còn có Tiểu Hoan Hoan, còn có Tà Dịch, còn có đứa nhỏ chưa ra đời này.

“Hinh Nhi......”

Đông Phương Ngữ Hinh nói muốn qua tìm người nói chuyện, nhưng sau khi đến nàng lại chỉ xuất thần, cái gì cũng không nói, Thạch Lan bất an hỏi.

“Ha ha, cũng không có chuyện gì, Thạch Lan tỷ tỷ, tỷ có tin tưởng con người là có linh hồn không?”

Thạch Lan gật gật đầu:

“Đương nhiên tin tưởng a......”

Ha ha, không nghĩ tới nàng thế nhưng cũng tin tưởng, kia thì ra chính mình......

Là rất độc đoán --

“không xông qua được......”

Long Vương có chút nhụt chí, tăng thêm hai người, thế nhưng hắn vẫn không có thành công.

Bạch Sử võ công có chút cao, thời gian luyện tập công phu này cũng rất dài, nhưng Uất Trì Tà Dịch......

Thời gian luyện tập quá ngắn, cho nên......

“Hắc Sử, ngươi phải tu luyện nhiều một chút......”

Long Vương nhìn Uất Trì Tà Dịch liếc mắt một cái, Uất Trì Tà Dịch lại cúi đầu nhìn giày của chính mình.

Tu luyện cái này sao?

Trước mắt bỗng nhiên hiện ra bộ dáng của tiểu nha đầu .

Bé ngẩng đầu, hồn nhiên hỏi chính mình:“Máu của bọn họ uống ngon sao?”

Tiểu nha đầu không thích chính mình tu luyện loại võ công này, nhưng......

Long Vương muốn hắn hảo hảo tu luyện --

Cái này làm sao làm? Hắn không muốn để tiểu nha đầu khổ sở .

“Bạch Sử, lại đưa năm trăm người đến......”

Bạch Sử vội vàng đi ra ngoài tìm người, Long Vương nhìn Uất Trì Tà Dịch, âm thanh lạnh lùng nói:

“Ngươi bế quan đi, làm xong hãy ra......”

Đây là biện pháp nhanh nhất để nâng cao võ công, hắn để cho bọn họ tu luyện, đương nhiên là vì......

Thực lực lớn mạnh của bọn họ.

“Ân......”

Tu luyện......

Nhìn năm trăm người có gương mặt màu đen này, Uất Trì Tà Dịch có chút do dự.

Long Vương ở một bên nhìn, cũng không có rời đi.

Hắn là không yên lòng chính mình sao?

Uất Trì Tà Dịch không có biện pháp, chỉ có thể nhanh chóng hút máu.

Một người, hai người, ba người......

Bỗng nhiên hắn cảm thấy có một đôi mắt bi thương đang nhìn hắn, Tà Dịch đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy Long Vương vẫn như cũ ở đây, cao ngạo đứng.

Khóe miệng Long Vương câu ra một tia cười lạnh.

Tựa hồ không nghĩ tới Uất Trì Tà Dịch sẽ bỗng nhiên nhìn qua, hắn quay đầu nhìn về một bên.

Mà ở bên người hắn, có một cái bóng dáng nho nhỏ đang đứng......

Là Tiểu Hoan Hoan......

Là nha đầu nói là nữ nhi của hắn.

Động tác của Tà Dịch cứng đờ, trong lòng hắn có một loại cảm giác rất phức tạp.

Tiểu Hoan Hoan......

Tiểu nha đầu kia, hắn vừa mới đem bé đưa trở về không bao lâu a, nhưng hiện tại......

Là Long Vương, Long Vương nhất định là cố ý .

Nhưng vì sao, vì sao phải mang Tiểu Hoan Hoan qua đây, mà Tiểu Hoan Hoan đã nhìn bao lâu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.