Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 960: Muốn rút cạn máu của Tiểu Hoan



Bỗng nhiên được thả lỏng, bé liền cố sức tham lam hít thở không khí.

Bé từng ngụm từng ngụm thở dốc, vừa mới rồi, thiếu chút nữa thì bé đã chết.

Thật kinh khủng, sinh tử, thì ra chỉ như một đường chỉ nhỏ.

“Ngươi là ai?”

Tà Dịch cúi đầu nhìn Tiểu Hoan Hoan, mê mang hỏi.

Không biết có phải là bởi vì có người đến hay không, mà hắn cảm thấy thân thể của chính mình, tựa hồ không còn khó chịu như vậy nữa.

“Phụ thân, Con là...... Tiểu Hoan Hoan ...... là nữ nhi của người a......”

Tiểu Hoan Hoan vội vàng nói xong, Uất Trì Tà Dịch cau mày, không có ấn tượng.

“Tại sao ngươi lại không trúng độc......”

Ở đây khắp nơi đều là độc khí, nhưng tiểu hài tử trước mắt này, thế nhưng lại không có việc gì?

“Con..... con cũng không biết......”

Tiểu Hoan Hoan cũng rất hiếu kỳ, chẳng lẽ là do thân thể của chính mình đối độc khí này hoàn toàn có thể miễn dịch sao?

Nhưng ...... Không có khả năng a......

Đây là độc của Long Vương a.

“Tiểu Hoan Hoan......”

Tiểu Nhạc Nhạc bỗng nhiên hô lên, Tiểu Hoan Hoan vội vàng hỏi:

“Ân?”

“Ngươi cũng có thể chống lại độc của Long Vương , ta biết rồi, trong thân thể của ngươi cũng có máu của ta......”

Tiểu Nhạc Nhạc hưng phấn nói, hắn vẫn luôn không thể đi ra, bằng không hắn đã sớm giúp Tà Dịch giải độc .

“A......”

Tiểu Hoan Hoan không hiểu hỏi:

“Cái này thì có ích lợi gì sao?”

“Nếu như ta đoán không sai, máu của ngươi, hẳn là cùng ta không sai biệt lắm, cũng có thể ......”

Máu của bé sao?

Tiểu Hoan Hoan đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền vui vẻ hỏi:

“Thật sự?”

“Thử một chút xem, dù sao ta cũng chỉ là đoán......”

Tiểu Nhạc Nhạc cũng không dám cam đoan, Tiểu Hoan Hoan vừa nghe cũng thấy đúng, thử thì thử, dù sao bất quá cũng chỉ là mất một chút máu mà thôi.

“Phụ thân, ngươi trúng độc , nếu không thì người dùng máu của con thử xem?”

Tiểu Hoan Hoan rất chủ động tiến lên, Tà Dịch ngẩng đầu nhìn nhìn qua, nhưng hắn cũng không nhúc nhích.

“Người nhanh một chút a......”

Tiểu Hoan Hoan nhanh chóng lấy chủy thủ ra, ở trên cánh tay chính mình lướt một cái, rất nhanh , một dòng máu đỏ tươi liền chảy ra.

Bé nhịn đau cầm lấy cổ tay chính mình đưa lên miệng của Tà Dịch , chất lỏng đỏ tươi theo khóe miệng của hắn chảy xuống.

“Người nuốt xuống đi a......”

Thấy Tà Dịch thế nhưng không có nhúc nhích, Tiểu Hoan Hoan có chút gấp gáp.

Tà Dịch nhếch miệng, đó là một loại cảm giác rất tươi ngọt .

Mùi vị của máu kia, rất thơm.

Hắn thậm chí còn muốn rút cạn nó --

Chỉ là......

Nhìn thấy khuôn mặt của tiểu nha đầu đã tái nhợt , hắn đột nhiên bắt lấy cánh tay của bé, cầm máu lại.

Hắn không thể ích kỷ như vậy.

Mà lúc này, khô nóng trong cơ thể, thế nhưng chậm rãi được áp chế.

Một cỗ cảm giác mát mẻ tràn đến, khiến hắn thoải mái nhắm mắt lại.

Đây là có tác dụng sao? Đầu của Tiểu Hoan Hoan có chút choáng váng, có thể là do bé mất máu quá nhiều đi.

Bất quá khi bé nhìn thấy sắc mặt của phụ thân không còn đen như vậy nữa, trong lòng bé liền cao hứng một ít.

Bé ở bên người hắn ngồi xuống, lấy ra viên dược ăn xuống, sau đó bé cũng ngồi xếp bằng điều chỉnh một chút.

Hi vọng, là có tác dụng đi......

May mắn là , bé vào được, bằng không phụ thân chẳng phải là sẽ rất nguy hiểm sao?

Một ngày thời gian đảo mắt liền đi qua , hai người người bên ngoài đều cho rằng hai người kia đã chết không sai biệt lắm, nhưng tình huống bên trong là......

Uất Trì Tà Dịch rốt cục mở mắt ra, lúc này sắc mặt của hắn đã trắng như ngọc, cùng thời điểm lúc trước, tự nhiên là có khác nhau.

Tuy rằng lúc trước cũng rất trắng, nhưng sẽ không có hảo xem như vậy.

Khí sắc không sai.

Dường như hắn đã nằm mơ, một giấc mơ rất dài.

Trong mơ......

Bỗng nhiên cúi đầu, nhìn đến tiểu nha đầu bên cạnh......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.