Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 967: Tại sao lại hôn mê?



“Ai, Yêu Tinh a, Hâm Nhi đã muốn tỉnh lại, mau chóng trở về đây...... Nga, tốt, cậu nhanh chút a......”

Vu Thiển Thiển gọi xong ba cuộc điện thoại, cảm khái nói:

“Ai, khác phái chính là không bằng cùng phái a, cậu xem yêu tinh, người ta ở Luân Đôn, vừa mới đến đâu, chuyện gì cũng buông, lập tức đã nói đi xem đặt vé máy bay muốn trở về, hai người bọn họ thật sự là......”

Năm người bọn họ, mặc dù thời điểm quen biết cũng không nhỏ, nhưng......

Lần lượt cùng sinh cộng tử, cảm tình trong lúc đó, so với an hem ruột thịt đều tốt hơn nhiều.

Vu Hâm gặp chuyện không may ngoài ý muốn, đoàn thể bọn họ mới tản ra, nhưng mà bọn họ đều sẽ thường xuyên đi lại xem Vu Hâm.

Ba năm kiên trì, rốt cục không có uổng phí khí lực, cô đã tỉnh.

Vu Thiển Thiển xoay người, tay vừa mới vươn ra, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.

Co vội vã đi rồi, đến toilet công cộng, soi gương sửa lại bản thân một chút, cảm giác vừa lòng mới nhìn chính mình cười:

“Hừ, Hâm Nhi chết tiệt, luôn nói mình không xinh đẹp bằng cậu, hôm nay mình cố tình muốn so với cậu......”

Nữ nhân luôn trang điểm, mà ba người bọn họ, xinh đẹp nhất chính là Vu Hâm, thời điểm trước kia cô ấy cũng không thiếu đả kích bọn họ.

Nhưng mà bọn họ cũng không để ý, đều là người một nhà, ai đẹp hơn lại có cái gì đâu??

Nhưng nếu đổi làm người khác, dám ở trước mặt cô đắc ý nhưu vậy, đã sớm đem cô ta bôi đen luôn.

Vu Thiển Thiển, một nữ thiên tài, cũng là hacker máy tính cao cấp nhất trên đời này.

Nhưng có sự tình, đã có chút mơ hồ --

Đau...... Cả người đều rất đau.

Khi ánh mắt rốt cục thích ứng với ánh sáng bên ngoài, Đông Phương Ngữ Hinh mới nhìn đến xung quanh.

Có thể nguyên do là vì cô, ánh sáng trong phòng có chút mờ mờ, nhưng mùi hương bốn phía này......

Là nước sát trùng, đây là bệnh viện.

Mà trên miệng cô, còn có dưỡng khí.

“Hâm Nhi......”

Một giọng nói kích động vang lên, lộ ra một khuôn mặt vạn phần quen thuộc.

Vu Thiển Thiển......

Đông Phương Ngữ Hinh muốn cười cười, nhưng cái biểu cảm này cùng cô mà nói có chút khó khăn.

“Mình biết cậu rất cao hứng, Hâm Nhi, không nên cử động, hiện tại thân thể cậu còn rất yếu ......”

Vu Thiển Thiển biết ý tứ của cô, vội vàng nói.

Đông Phương Ngữ Hinh nhìn cô, nhìn gương mặt chân thành kia, bỗng nhiên cô (tỉnh rồi đổi là cô chho hợp cảnh nha) nghĩ đến lời nói của lão hòa thượng......

Bên kia, có vướng bận cậu không bỏ xuống được ......

Ha ha, vướng bận a, thật sự cô có.

Năm người bọn họ, chiến hữu bọn họ đã từng đồng sinh cộng tử qua vô số lần, cũng là người thân nhất.

Đặc biệt người trước mắt này, tùy tiện, luôn luôn thiếu căn cốt, làm cho cô thế nào yên tâm đâu.

“Hâm Nhi, cậu tỉnh lại là tốt rồi, bọn họ rất nhanh liền đi qua ......”

Tuy rằng Đông Phương Ngữ Hinh đã tỉnh, nhưng thân thể quá yếu, một cơn buồn ngủ đánh úp lại, cô chậm rãi ngủ.

“A...... Bác sĩ, cô ấy thế nào.... .... Thế nào lại ngất đi thôi?”

Vu Thiển Thiển vội vàng hỏi, bác sĩ đi tới kiểm tra một chút, thở dài:

“Tiểu Quyên, cô ấy vừa tỉnh lại, thể lực khẳng định rất yếu, cô ấy cần nghỉ ngơi......”

Vu Thiển Thiển buồn bực rồi, được rồi, cô rất nóng vội.

Một tuần sau......

Ống dẫn trên người Đông Phương Ngữ Hinh bỏ đi không sai biệt lắm, thân thể của cô phục hồi rất tốt, tuy rằng không thể xuống đất, nhưng bác sĩ nói qua vài ngày là có thể đi xuống thử xem .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.