Đích Nữ Khó Gả

Chương 3: Độc xông



*Độc xông: theo nội dung chương có nghĩa là một mình xông vào.

Bờ sông Nguyệt Nha là khu vực xa hoa nhất trong thành Kim Lăng, chỗ đó có kỹ viện, nhạc phường, sòng bạc còn có tửu lâu đếm không hết, ngày đêm không phân biệt, lại là vùng giao nhau của hai chợ lớn nên ở đây không bao giờ vắng người.

Sở Diệc Dao từ cửa xe ngựa nhìn về phía chợ, khắp nơi là âm thanh người bán hàng rong gào thét, tiểu thương trong thành Kim Lăng rất nhiều, bọn họ ban ngày bận buôn bán, buổi tối lại đi xung quanh bờ sông Nguyệt Nha tiêu khiển, cuộc sống vòng đi vòng lại như vậy.

"Tiểu thư, đến." Bảo Thiềm ở ngoài xe ngựa nói, Sở Diệc Dao mặc một thân nam trang bước xuống, ngẩng đầu nhìn lên, biển hiệu Xuân Mãn lâu lấp lánh dưới ánh nắng lúc chạng vạng, cửa sổ lầu hai lầu ba mở ra có vài cô gái không ngừng hướng người trên đường chào đón ầm ĩ không kiêng nể gì.

Chỉ cần nhìn một vòng Sở Diệc Dao liền phát hiện xe ngựa của Nhị ca, gã sai vặt A Xuyên đang ngủ gà ngủ gật ngồi ở đuôi xe, Sở Diệc Dao đi tới ra hiệu Bảo Thiềm đánh thức hắn.

A Xuyên giật mình suýt nữa té từ trên đuôi xe xuống, lau lau khóe miệng, mở to mắt nhìn tiểu thiếu gia quen quen trước mắt, càng nhìn càng quen thuộc, mặt mũi này nếu như khoác một thân nữ trang quả thực giống đại tiểu thư như đúc.

"Nhìn đủ chưa!" Bên tai truyền đến thanh âm đại tiểu thư quát lớn, A Xuyên lập tức thanh tỉnh, "Đại... đại tiểu thư, sao người có thể đến chỗ như thế này."

"Nhị thiếu gia ở phòng nào."

"Đại tiểu thư, nơi này không thích hợp, nhị thiếu gia không có ở đây đâu, nhị thiếu gia đi bến cảng." A Xuyên né tránh nói, Bảo Thiềm ở một bên hảo tâm nhắc nhở một câu, "A Xuyên, bến tàu cách chỗ này vài dặm đường đấy."

Thần sắc A Xuyên lập tức suy sụp, dưới cái nhìn chăm chăm của Sở Diệc Dao, khẽ thở dài nói, "Nhị thiếu gia đến tìm Uyên Ương cô nương."

Sở Diệc Dao sửa lại y phục, nhàn nhạt nói, "Dẫn đường."

...

"Ơ, đây là tiểu ca ca phương nào, lớn lên tuấn tú như vậy, đáng tiếc tuổi còn hơi nhỏ chút, tiểu thiếu gia, chờ vài năm nữa lại đến đây nha." Đến cửa Xuân Mãn lâu, Sở Diệc Dao bị một lão ma ma ngăn ở cửa, lão ma ma kia vừa nhìn nàng liền biết là nữ cải nam trang, bất quá không biết thân phận thế nào, lão ma ma cũng không lật tẩy, kêu nàng tuổi còn nhỏ, không để cho nàng đi vào.

"Chúng ta tới tìm người." Bảo Thiềm bỏ một thỏi bạc vào trong tay lão ma ma, "Nhị thiếu gia Sở gia ở nơi nào, phiền ma ma dẫn đường."

Lão ma ma kia liếc nhìn Sở Diệc Dao vài lần, chẳng lẽ là oan gia của Sở nhị thiếu tìm tới cửa, cũng không giống a, tuổi nhỏ như thế.

"Này, ngươi xem chúng ta cũng không thể làm trái quy củ, mỗi một vị bên trong Xuân Mãn lâu đều không đắc tội được a, các ngươi đừng làm khó ta." Lão ma ma đem bạc đẩy trở về, Bảo Thiềm lại lấy một thêm thỏi đặt vào tay bà ta, lão ma ma do dự một chút, ngẩng đầu nhìn lầu hai, lúc này khách trong Xuân Mãn lâu cũng ít, thay vì chờ buổi tối tiểu thư này đến nháo, không bằng hiện giờ để cho nàng đi lên.

Trong lòng lại tính toán một hồi, lão ma ma thoải mái thu hồi ngân lượng rồi gọi một tiểu nha hoàn mang nàng đi lên, dặn dò, "Đi Thiên Bảo các."

Sở Diệc Dao đi theo tiểu nha hoàn lên, A Xuyên cùng Bảo Thiềm đi theo phía sau, đến lầu hai vòng qua hành lang gấp khúc, hai bên đều là tiếng nhạc tao nhã, tiểu nha hoàn kia đem các nàng tới trước một cánh cửa rồi đứng bất động coi chừng ở ngoài, Sở Diệc Dao tiến lên, cũng không vội mở cửa mà nghiêng tai nghe một chút.

Không bao lâu, Sở Diệc Dao không gõ trực tiếp đẩy cửa ra, tiếng nhạc trong phòng nhất thời im bặt, một cô gái mặc váy dài tử sa ngồi bên cạnh đàn cổ kinh ngạc nhìn các nàng, "Các ngươi là ai!"

Sở Diệc Dao không để ý nàng ta trực tiếp đi vào, hai nam tử đang dựa vào giường êm phía đối diện cô gái, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng xuất hiện.

"Diệc Dao??" Một nam tử trong đó rốt cục nhận ra nàng, không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng, "Sao muội lại ăn mặc như vậy."

"Muội đến xem ở đây có cái gì lại làm cho nhị ca lưu luyến đến mức nhà cũng không muốn về." Sở Diệc Dao nhìn về phía Uyên Ương, hoa khôi Xuân Mãn lâu, quả thật là một mỹ nhân, khó trách chỉ ngắn ngủi một năm liền đẩy Tường Vi cô nương Xuân Mãn lâu rớt đài.

"Muội đang ở đây nói bậy bạ gì đó, mau trở về, nơi này một cô nương như muội há có thể tới." Sở Mộ Viễn đứng dậy kéo nàng sang một bên, tầm mắt còn hướng về Uyên Ương cô nương, sợ ở trước mặt nàng ta đánh mất hình tượng.

"Huynh mau theo muội trở về." Nếu như nàng nhớ không lầm, một tháng sau chính là ngày Uyên Ương cô nương cập kê, mà cập kê cũng chính là thời điểm nghênh đón vị ân khách chuộc đầu tiên, vô luận như thế nào nàng cũng không để nhị ca lại giẫm lên vết xe đổ, chuộc một nữ tử như vậy về phủ.

Người vẫn ngồi trên giường cũng đi tới, bất quá hắn và Sở Mộ Viễn chênh lệch hai tuổi, hai nhà thường xuyên qua lại, quan hệ không tồi, nhìn thấy tiểu muội Sở gia ngang ngược trực tiếp xông vào Xuân Mãn lâu, cũng đến khuyên nàng, "Diệc Dao, không nên hồ nháo!"

"Gửi Đình ca, huynh tới đây, Tần tỷ tỷ có biết không?" Sở Diệc Dao ngẩng đầu liếc hắn một cái, Vương Gửi Đình lập tức im lặng.

"Được rồi được rồi, chúng ta trở về." Hào hứng hơn nữa cũng bị nàng phá tiêu mất, giờ phút này trong lòng Sở Mộ Viễn chỉ còn lại một đoàn xúi quẩy, thật vất vả Uyên Ương cô nương mới đồng ý gặp hắn, mới được nửa canh giờ đã bị quấy rối.

Nhìn A Xuyên đứng cạnh cửa đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, Sở Mộ Viễn trừng mắt liếc hắn một cái, Sở Diệc Dao đẩy hắn đi ra ngoài, vừa cười vừa nói, "Nhị ca các huynh đi ra ngoài trước, muội còn có lời muốn nói cùng Uyên Ương cô nương."

Cài then bên trong cửa, Sở Diệc Dao quay đầu lại nhìn Uyên Ương cô nương, cũng không khách khí nữa, "Ta biết rõ Uyên Ương cô nương không cam lòng ở lại Xuân Mãn lâu này, bất quá Sở phủ chúng ta nhỏ bé, không chứa được ngươi, kính xin ngươi đi cầu người khác."

Tiếng đàn vang lên, một tay Uyên Ương nhẹ nhàng khuấy động dây đàn, ngẩng đầu nhìn Sở Diệc Dao cười. "Sở tiểu thư nói đùa, bọn tỷ muội nơi này có ai lại không muốn cuộc sống yên ổn"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt Sở Diệc Dao nở nụ cười ngọt ngào, thành khẩn nói, "Cho nên Uyên Ương cô nương phải nhìn cẩn thận chút ít, hoa đẹp chóng tàn, thời gian qua rất mau, khó chống đỡ bị năm tháng ăn mòn, ngươi so với nhị ca ta mà nói, quá già rồi."

...

Rời khỏi Xuân Mãn lâu, sắc mặt Sở Mộ Viễn trầm ngưng, cùng nàng lên một chiếc xe ngựa, không đợi hắn lên tiếng, Sở Diệc Dao vén rèm lên phân phó A Xuyên đi đến bến cảng, trên xe hai huynh muội đều không nói gì.

Đến bến cảng, có không ít thuyền bè đang dỡ hàng, sắc trời dần tối vẫn có thể nhìn rõ cờ các nhà treo ở phía trên, thuyền Sở gia tại bến số chín, công nhân tới lui không ít, đoàn người đến chỗ thương thuyền Sở gia đang đậu, thời điểm vài người quản sự nhìn thấy Sở Mộ Viễn đều lộ ra ánh mắt khác biệt.

"Nhị thiếu gia." Vài người quản sự rối rít chào hỏi, Sở Mộ Viễn miễn cưỡng trở về, đi theo Sở Diệc Dao đi vào trong, hàng bên trong thuyền đã dỡ hết, bên cạnh còn đậu một chiếc thương thuyền Sở gia bỏ hoang, cờ treo đã rách nát không chịu nổi.

"Nhị ca, huynh còn nhớ rõ chiếc thuyền này không?" Sở Diệc Dao ngẩng đầu nhìn thân thuyền cao cao kia, chiếc thuyền này đã có vài năm tuổi, trên thân thuyền hiện đầy rêu xanh, còn thủng không ít chỗ.

"Đây là chiếc đệ nhất thương thuyền Sở gia năm đó." Sở Mộ Viễn dù không để ý chuyện trong cửa hàng cũng không phải không biết Sở gia năm đó dốc sức làm chiếc đệ nhất thương thuyền này, Sở Diệc Dao đưa thay sờ sờ thân thuyền, đầu gỗ mốc meo tản ra hơi thở cổ xưa cũng không thể che giấu được ngày xưa nó đã vì Sở gia cống hiến.

"Nhị ca, cha cùng nương đi, đại ca cũng đi, chúng ta chỉ còn lại huynh." Sở Diệc Dao lẩm bẩm nói, bên tai còn có âm thanh nước biển vỗ vào mạn thuyền.

"Nhị ca huynh còn nhớ không, thời điểm năm đó chiếc thuyền này lần đầu tiên ra khơi, cha mẹ mang theo đại ca và huynh lên thuyền." Sở Diệc Dao quay đầu lại nhìn hắn, Sở Mộ Viễn nở nụ cười, "Khi đó muội còn chưa ra đời."

"Nhị ca, hôm nay đại ca không có ở đây, chẳng lẽ huynh còn muốn tiếp tục không quan tâm chuyện nhà sao?" Sở Diệc Dao nhìn thoáng người đang đi tới phía sau Sở Mộ Viễn, nhẹ nói, "Chẳng lẽ huynh nghĩ rằng, những kẻ ở đây sẽ chờ Ứng Trúc trưởng thành, cam tâm tình nguyện đem cửa hàng giao lại cho Ứng Trúc."

"Mộ Viễn a, ngươi cũng tới sao." Không đợi Sở Mộ Viễn mở miệng, sau lưng liền truyền đến tiếng hắng giọng, nhị thúc Sở Hàn Lâm sải bước đi tới, phía sau có hai người quản sự.

"Nhị thúc, cháu cùng nhị ca đến xem một chút, dù nói thế nào đây cũng là việc làm ăn của mình, sao có thể làm phiền nhị thúc toàn bộ đây." Sở Diệc Dao đi đến bên cạnh Sở Mộ Viễn, một tay đưa đến ngang hông phía sau hắn bấm một cái, cười nói, "Nhị ca đang có chuyện muốn thỉnh giáo nhị thúc ngài đây."

Sở Mộ Viễn nhíu mày, cúi đầu nhìn muội muội đang nhắc khéo, toại nguyện nói ra, "Nhị thúc, chúng ta đang dỡ hàng gì vậy, hình như đã lui lui tới tới vài ngày rồi."

Sở Hàn Lâm ngẩn ra, lập tức vừa cười vừa nói, "Ta đang nghĩ sao lại quen mắt như vậy, thì ra là Diệc Dao a, ngươi cũng đừng trách nhị thúc mơ hồ, sao lại mặc thành như vậy đến đây." Sở Diệc Dao thấy hắn nói sang chuyện khác như vậy, thân mật tiến lên khoác tay hắn, làm nũng nói, "Mặc như này hết sức thoải mái, nhị thúc, hôm nay đầu xuân, lần trước Mãn Thu tỷ còn nói đồ sứ Đại Đồng của nhà họ đã về, sao nhà chúng ta còn chưa tới?"

Sở Hàn Lâm không ngờ tới nàng sẽ hỏi cái này, trên mặt cười suýt nữa không nhịn được, cháu trai cùng cháu gái thường ngày chưa bao giờ trông nom chuyện cửa hàng sao đột nhiên lại đến đây.

"Đại tiểu thư, đồ sứ Đại Đồng kia quá mắc, chúng ta mua nơi khác, mấy ngày nữa thuyền sẽ về." Một người quản sự sau lưng Sở Hàn Lâm trả lời thay hắn, Sở Diệc Dao hừ lạnh trong lòng một tiếng, trên mặt nháy mắt nghi ngờ hỏi, "Vì cái gì a, đồ sứ Đại Đồng kia mới tốt, thay đổi nơi khác chất lượng không bằng sẽ không có ai muốn mua a nhị thúc."

Sở Hàn Lâm không chịu được Sở Diệc Dao làm nũng, hơi có chút lúng túng, lúc trước cửa hàng Sở gia cùng Tần gia quả thực đều mua hàng ở Đại Đồng, nhưng đồ sứ Đại Đồng quý, giá bán đi lại không lãi hơn bao nhiêu, đồ sứ Đồi Nhạc cùng Đại Đồng về mặt giá tiền thì rẻ hơn nhiều, cho dù đi xa hơn vài ngày, trong chuyện này lợi nhuận cũng là nhiều hơn.

Nhưng đối với cửa hàng mà nói, đột nhiên thay thế một loại hàng hóa cũng tồn tại nguy hiểm, chuyện này đúng ra phải thương lượng cùng mấy người Sở Mộ Viễn, nhưng hắn không nhúng tay vào chuyện cửa hàng, Sở Hàn Lâm liền tự mình làm chủ, hôm nay bọn họ hỏi tới, ngược lại không biết trả lời thế nào.

===============


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.