Đích Nữ Khó Gả

Chương 34: Người tốt



Sở Diệc Dao trở lại Sở gia, Trình phu nhân đang cùng đại tẩu trò chuyện trong phòng, thấy Sở Diệc Dao tiến vào, Trình phu nhân cười cho Trình Thiệu Bằng cùng nàng đi ra ngoài, "Diệc Dao a, ta với đại tẩu ngươi có việc muốn thương lượng, ngươi cùng Thiệu Bằng cũng đã lâu không gặp, ra vườn đi dạo một chút."

Sở Diệc Dao liếc nhìn đại tẩu, cùng Trình Thiệu Bằng một trước một sau đi ra ngoài.

Một đường không nói gì, hai người đi tới tiểu hoa viên trong Sở gia trong, Sở Diệc Dao dừng bước quay đầu lại nhìn hắn, bình tĩnh nói, "Trình đại ca, nếu không có chuyện muốn nói thì hãy về trước đi."

"Diệc Dao, muội có phải đang giận ta hay không." Trình Thiệu Bằng lúc này mới mở miệng, trên mặt quẹt một cái mỏi mệt, hốc mắt đều có chút xám đen, mấy ngày nay hắn cũng không thể nghỉ ngơi thật tốt, quỳ ở từ đường hai ngày sau lại cùng Trình phu nhân đến Sở gia.

"Ta vì cái gì phải giận huynh?" Sở Diệc Dao nở nụ cười, trong giọng nói nhàn nhạt, Trình Thiệu Bằng bình tĩnh nhìn nàng, cho dù là đứng như vậy, Trình Thiệu Bằng đều cảm thấy người trước mắt cùng tiểu nha đầu mình quen trong quá khứ khác nhau quá nhiều, Sở Diệc Dao lúc trước luôn kề cận chính mình không ngừng gọi ca ca, hôm nay lại có bộ dạng thanh lãnh nhìn thẳng hắn, không buồn không vui.

Trình Thiệu Bằng bỗng cảm thấy thất lạc, tại sao giờ phút này nàng có thể bình tĩnh như thế.

"Hôm nay nương là tới Sở gia nghị hôn." Hồi lâu, Trình Thiệu Bằng nói ra, cố gắng từ trên mặt nàng nhìn ra một vẻ biến đổi, cho dù là thoáng hiện lên một cái kinh ngạc hay ngạc nhiên mừng rỡ đều tốt.

"Kia Trình phu nhân cần tìm phải là Nhị thẩm mới đúng, hôn sự của đường tỷ đại tẩu cũng không làm chủ được." Sở Diệc Dao cũng không có phản ứng gì, nói như việc này không có chút quan hệ nào với nàng, ngươi cưới thê tử của ngươi, ta qua cuộc sống của ta.

"Là cùng chuyện chung thân của muội, muội quên chúng ta từ nhỏ có hôn ước?" Trình Thiệu Bằng bật thốt ra, giữ chặt tay của nàng, "Khi đó tuổi còn nhỏ nên mới chưa chính thức đính hôn."

"Ta không quên." Sở Diệc Dao khẽ nhíu mày, rút tay về, "Huynh đã cùng đường tỷ tình đầu ý hợp, hôm nay không cần nhắc lại hôn ước này."

"Hôn ước này của ta với muội là do Sở bá phụ cùng cha ta định ra, tất nhiên thực hiện, ta trước cưới muội vào nhà, sau sẽ tái giá Diệu Lạc, Kim Lăng cũng có bình thê, cưới muội vào cửa trước sẽ không ủy khuất muội." Thấy Trình Thiệu Bằng nói thành khẩn, Sở Diệc Dao cố nhịn khinh bỉ trong lòng, lời từ trong miệng Trình Thiệu Bằng nói ra thật buồn cười, nói như thể nàng tiến vào cửa Trình gia chính là ban ân, vì thực hiện hôn ước năm xưa, hắn cố chịu cưới nàng trước, coi như là vợ lớn, hơn đường tỷ nên sẽ không có gì ủy khuất.

"Cha cùng nương của ta đều đã qua đời, cho nên hứa hẹn của các người với họ không nhất thiết phải thực hiện, Trình đại ca huynh không cần thực hiện hôn ước này, ta cũng sẽ không trách huynh cùng đường tỷ." Sở Diệc Dao hít sâu một hơi, từ trước giả bộ ủy khuất cũng không thể bỏ dở nửa chừng, nếu không sao có thể làm cho người trước mắt áy náy.

Nàng một chút cũng không muốn gả cho người trước mắt, nhưng thứ cho nàng không tốt như vậy, có cơ hội làm cho bọn họ ngột ngạt, Sở Diệc Dao nàng nhất định sẽ thêm dầu vào lửa, tuyệt không nương tay.

"Diệc Dao muội..." Trình Thiệu Bằng nhớ tới lời trước khi đi cha đã nói, ánh mắt có chút phức tạp, Sở bá phụ cùng Sở bá mẫu cho tới nay đều rất thương Diệc Dao, nhất định đã sớm chuẩn bị cho nàng của hồi môn phong phú, chẳng lẽ hắn cưới nàng chính là vì những vật này.

"Trình đại ca huynh không cần nói nữa, cửa hôn sự này, ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng." Sở Diệc Dao cắt đứt lời của hắn, bình tĩnh nói xong xoay người rời đi.

Trình Thiệu Bằng còn đắm chìm ở trong hồi ức, về hắn và nàng, còn có hắn và Sở Diệu Lạc.

"Thiệu Bằng." Âm thanh réo rắt thảm thiết vang lên sau lưng hắn, Trình Thiệu Bằng quay đầu lại, Sở Diệu Lạc hình bóng đơn bạc đứng ở phía sau hắn, người gầy gò rất nhiều, trong mắt chứa đựng nước mắt, khóe miệng khẽ run nhìn hắn, ánh mắt rõ ràng.

Chỉ vì cái nhìn này, đáy lòng Trình Thiệu Bằng tràn lan lại bắt đầu quấy phá, người trước mắt vì hắn nhận hết tiếng xấu, vì hắn thắt cổ tự sát, vì hắn đánh cuộc một đời bỏ trốn với hắn, hôm nay vì hắn thân thể tiều tụy, thiên ngôn vạn ngữ cũng thể hiện hết trong ánh mắt này.

Sở Diệc Dao đứng ở bên khung cửa quay lại nhìn, hai người này thật đúng là xứng đôi cực kỳ.

...

Trong sảnh, mặc cho Trình phu nhân nói như thế nào, Kiều Tòng An thủy chung là ung dung cười phụ họa, hết lần này đến lần khác nhắc tới chuyện đính hôn.

"Ta thấy hai đứa chúng tuổi cũng không nhỏ, không bằng liền đem hôn sự này sớm một chút định ra, chờ Diệc Dao cập kê liền cử hành hôn lễ, ta từ nhỏ nhìn nàng lớn lên, ta cũng thương nàng như Nghệ Lâm vậy." Trình phu nhân lại một lần nữa nhắc tới, Kiều Tòng An nhìn về phía cửa, âm thanh Tiêu thị truyền đến.

Trình phu nhân thần sắc biến đổi, Kiều Tòng An lại cười ôn hòa giải thích, "Hôn sự của Diệc Dao cũng không nhọc đến Trình phu nhân quan tâm, này hôn sự của Diệu Lạc ta cũng không làm chủ được, hay là ngài cùng Nhị thẩm thương lượng với nhau đi, chuyện hai tủ muội cùng qua cửa hầu hạ một chồng, dù Trình gia không ngại, Diệc Dao chúng ta cũng không phải không ai muốn."

Trình phu nhân còn muốn nói điều gì, Tiêu thị đã tiến vào, Kiều Tòng An lập tức cười mời Tiêu thị ngồi vào bên cạnh mình , "Nhị thẩm, Trình phu nhân đến đây nghị hôn, hôn sự Diệu Lạc phải do ngài cùng Nhị thúc làm chủ, ta liền sai người thỉnh ngài đến, các người từ từ nói, ta còn có việc, Thanh nhi, ngươi lưu lại đây phục vụ trà nước cho Trình phu nhân."

Kiều Tòng An trực tiếp đem phòng khách để lại cho Tiêu thị cùng Trình phu nhân, chính mình thì ra ngoài đi về hướng Di Phong viện, thời điểm đi qua vườn hoa liền bắt gặp Trình Thiệu Bằng cùng Sở Diệu Lạc đứng ở đó, từ góc độ của nàng nhìn sang, hai người che nấp bên cây giống như đang ôm nhau.

Kiều Tòng An vẻn vẹn thoáng nhìn vài giây, vẻ ôn hòa trên mặt liền đổi thành tức giận, nàng là người rất ít khi tức giận, nhưng Trình gia cùng Nhị thẩm làm ra những chuyện này thật là quá đáng, Trình gia này tính toán thật tốt, muốn giở trò hai tỷ muội bình thê, dù vì tình nghĩa trước đây thật hay vì ít đồ hồi môn, cũng đừng mong được như ý nguyện.

Kiều Tòng An gọi người phía sau thấp giọng phân phó vài câu, quay đầu hướng phía Di Phong viện đi đến.

...

Trình phu nhân đi rồi, chuyện này tựa hồ là lọt vào yên lặng, cho đến nửa tháng sau thương thuyền Sở gia trở về, Sở Hàn Lâm biết được chuyện này, mang theo Tiêu thị đi một chuyến đến Trình gia, lúc trở lại, hôn sự Sở Diệu Lạc cùng Trình Thiệu Bằng cứ như vậy định đoạt xong, vội vàng định vào tháng năm.

Nhưng đối với Sở Diệc Dao mà nói, bọn họ hết thảy cũng không vội vàng, kiếp trước từ lúc bắt đầu đến lúc xuất giá cũng chỉ ngắn ngủi có mấy tháng, bất luận tình thế phát triển như thế nào, quá trình trong đó thay đổi như thế nào, quẻ xăm trên miếu nhân duyên Hương Sơn thủy chung không đổi, Sở Diệu Lạc cuối cùng vẫn sẽ gả cho Trình Thiệu Bằng. Cũng chính bởi vì hôn sự quá vội vàng, đồ cưới chưa chuẩn bị kịp nên đồ cưới nương chuẩn bị cho nàng sau này mặc lúc đại hôn cùng Trình Thiệu Bằng mới có thể mặc trên người Sở Diệu Lạc, bị cướp vị hôn phu, bị cướp đồ cưới, còn... bị cướp luôn của hồi môn, để cho Sở Diệu Lạc thuận lợi vui vẻ từ Sở gia gả ra ngoài.

Cuộc sống hơn hai mươi mấy năm, trong mấy năm này là khoảng thời gian nàng sống thất bại nhất.

"Tiểu thư, Nhị cữu gia đang chờ ngài bên ngoài." Bảo Sênh hô nhiều lần mới gọi nàng hoàn hồn, Sở Diệc Dao thả quyển sách trong tay ra đi đến cửa hàng, Nhị cữu Hình Kiến Quốc cầm danh sách phân phó bọn tiểu nhị giao hàng đi.

"Nhị cữu, cũng đến lúc nên đưa ngoại tổ mẫu về rồi, cháu không qua bên đó, cữu về trước đi nơi này giao cho cháu." Sở Diệc Dao nhận lấy danh sách trong tay Hình Kiến Quốc, Hình Văn Vũ gãy tay liên tục dưỡng thương tới giờ, Hình lão phu nhân sợ đi đường xóc nảy lắc lư động đến vết thương chưa lành, kéo dài thời gian tới bây giờ mới đi, cũng may là không quá nghiêm trọng, nếu không không chừng ngoại tổ mẫu đã chẳng yên lặng đến giờ.

"Nơi này có hai trăm lượng bạc, cữu đưa cho ngoại tổ mẫu, nói là một chút tâm ý của chúng ta." Sở Diệc Dao sai Bảo Sênh đưa bạc cho Hình Kiến Quốc, "Đi đường cẩn thận."

Tiễn Hình Kiến Quốc ra tới cửa rồi quay lại, Sở Diệc Dao kiểm tra rõ ràng từng đơn hàng, cho bọn tiểu nhị đưa tới các tửu lâu. Cũng chính là trùng hợp, vài ngày trước Sở Diệc Dao cứ như vậy điều chế ra gia vị mới từ hắc sông, không ngờ so với trước còn bán tốt hơn, trở thành chiêu bài bí truyền của cửa hàng.

"Không sai biệt lắm, đi một chuyến đến Tú lâu xem một chút." Cùng quản sự kết toán danh sách rõ ràng, Tú lâu cách cửa hàng cũng không xa, đi bộ cũng chỉ mất thời gian uống cạn một chung trà, Sở Diệc Dao liền mang theo Bảo Sênh từ từ đi qua.

Giữa trưa mặt trời phơi rất thoải mái, Sở Diệc Dao đi qua một tiệm trang sức tử đột nhiên có người kêu tên của nàng, nàng ngừng bước quay đầu lại xem, Trình Nghệ Lâm từ trong tiệm trang sức chạy tới bên cạnh nàng, kéo tay nàng lại, mặt mũi tràn đầy ủy khuất nhìn Sở Diệc Dao.

"Làm sao vậy, nhìn thấy ta nên mất hứng như vậy?" Sở Diệc Dao nhéo nhéo cái mũi của nàng, ngẩng đầu nhìn đến Trình Thiệu Bằng cùng Sở Diệu Lạc cũng từ bên trong đi ra, còn có cả Sở Diệu Phỉ.

"Muội tất nhiên không phải, thật là, Diệc Dao tỷ tỷ vì cái gì không muốn gả cho đại ca, muội muốn tỷ làm tẩu tẩu của muội." Trình Nghệ Lâm làm nũng, bốn phía người có lòng vừa nhìn thân phận mấy người họ cũng biết lại có trò hay để xem, rối rít giả bộ đến mua trang sức, cố gắng nghe các nàng đang nói cái gì.

"Trình đại ca đã có người mình thích, sắp tới liền thành thân, chị dâu của muội là nàng, không cho nói lung tung." Sở Diệc Dao cười dụ dỗ, chỉ chỉ Sở Diệu Lạc, trên mặt không hiện một chút không thích nào.

Trình Nghệ Lâm vừa nghe miệng liền móp méo, "Vì cái gì, rõ ràng là tỷ cùng ca ca có hôn ước, vì cái gì không phải là tỷ làm chị dâu muội, tại sao lại là nàng." Tiểu hài tử lúc nháo lên đều không nói lý lẽ, Trình Nghệ Lâm chỉ vào Sở Diệu Lạc, trong giọng nói có chút bất mãn, ám chỉ Sở Diệu Lạc 'tu hú chiếm tổ chim khách', tràn đầy địch ý.

"Nghệ Lâm, không được hồ nháo!" Trình Thiệu Bằng trầm mặt quát lớn một tiếng, Trình Nghệ Lâm bị hắn rống như vậy càng ủy khuất, lúc này nước mắt lưng tròng nhìn hắn, "Đại ca, huynh lại vì nàng rống muội."

Cái danh tiếng Trình Đại thiếu gia vô cùng tốt trước kia giờ đã biến thành cái danh bừa bãi, đến cuối cùng lại truyền nhau là bị Sở Diệu Lạc lừa gạt, thiếu gia nhà ai sẽ không có đầu óc như vậy, thích đến trình độ trực tiếp để người ta lừa gạt vẫn tình nguyện chịu trách nhiệm, trong chuyện này có không ít công lao của Sở Diệc Dao, nếu thật sự chỉ làm thiếp thất, vậy chẳng phải là như ý muốn của Trình phu nhân sao, nguyện vọng của bà ta là kiếm một nàng dâu môn đăng hộ đối, nàng cứ không cho bà ta được như ý.

"Nghệ Lâm ngoan, về sau không thể nói như vậy, Trình đại ca cùng Diệu Lạc tỷ là người có tình sẽ được ở bên nhau, muội về sau trưởng thành cũng muốn gả cho người có tình cảm với muội đúng hay không?" Người tốt là phải làm đến cùng, Sở Diệc Dao ôn nhu lau lệ cho Trình Nghệ Lâm dụ dỗ nói, lại ngẩng đầu nhìn Trình Thiệu Bằng, "Trình đại ca, Nghệ Lâm còn nhỏ không hiểu chuyện, huynh cũng không thể rống nàng như thế, như vậy, vậy là làm khó đường tỷ."

Nói xong liếc nhanh Sở Diệu Lạc đang xiết chặt chiếc khăn trong tay, cố cười có vài phần gượng ép.

"Uy, Trình Đại thiếu gia, rõ ràng cô nương tốt như vậy ngươi lại không nguyện cưới." giữa đám người vây xem đột nhiên truyền đến một âm thanh vang dội, một đại hán ngồi trên xe đẩy, hô về phía bên này.

Mọi người cười ầm lên một tiếng, không biết ai lên tiếng trực tiếp đến giải thích cho hắn, "Ngươi không biết đi, người đứng bên cạnh là kiều mỹ nương đấy." Đại hán đang vỗ lên túi lương to trên xe đẩy nghe bọn họ nói nhìn sang, thấy được Sở Diệu Lạc, quê mùa nhướng mày, lập tức lắc đầu, "Không được, gầy như vậy còn mất công mẹ già ta phải hầu hạ nàng, ngay cả con gà cũng không ôm được, không thích!"

Sở Diệu Lạc lớn như vậy lần đầu tiên bị loại nông thôn thô lỗ xoi mói vũ nhục qua, lập tức tức phát khóc, Sở Diệu Phỉ che chở tỷ tỷ hô về phía đại hán kia, "Ngươi không tự nhìn rõ mình xem có xứng không, đừng ở chỗ này nói hưu nói vượn." Nói xong lôi kéo Sở Diệu Lạc đi về.

"Không cần gấp gáp bỏ đi, ta cũng không định ở lại đây lâu, ta còn phải kéo lương về bán lấy tiền cưới vợ, cưới cái mông to rắn chắc có thể dễ dàng sinh dưỡng, còn có thể thổi lửa nấu cơm làm ấm giường cho ta tốt hơn loại mỏng manh yếu đuối này." Đại hán vui tươi hớn hở nói, người xung quanh cũng vui vẻ cười theo, Sở Diệu Lạc bước càng nhanh hơn, vừa lên xe ngựa liền vội vàng thúc giục rời đi.

"Đại thúc, vậy ta mong ngài sớm ngày tìm được một nương tử như ý." Khóe miệng Sở Diệc Dao chứa đựng một cái vui vẻ, thu hồi tầm mắt từ xe ngựa của Sở Diệu Lạc, giòn thanh nói với đại hán kia.

"Lời này ta thích nghe, cô nương, ta chỉ làm nông không được học nhiều, chỉ nói một câu, với tướng mạo tính tình của cô nương, tương lai nhất định là có đại phúc khí!" Đại hán kia cười còn có một bôi thẹn thùng, hắc hắc nói lời hữu ích.

"Vậy cũng chúc đại thúc tốt lành." Sở Diệc Dao cười chân thành, ánh mắt sáng ngời Trình Thiệu Bằng chưa bao giờ thấy qua.

Nàng tỏa sáng trước mắt hắn, căn bản là hắn không với kịp nàng, người ta nói, không chiếm được mới là tốt nhất, giờ phút này trong lòng Trình Thiệu Bằng như được nghiệm chứng, tự dưng quấy phá không chỉ là những người vừa rồi cười ầm lên kia, còn có Sở Diệc Dao cự tuyệt, Sở gia cự tuyệt, chẳng lẽ hắn còn có lựa chọn nào tốt hơn sao?

Nếu là Diệc Dao cố tình gây sự, đối với hắn khóc lớn đại náo, hoặc làm mọi cách chỉ trích hắn và Sở Diệu Lạc, còn có thể làm cho lòng Trình Thiệu Bằng dễ chịu hơn một chút, nhưng nàng không, nàng vẻn vẹn là khoan dung thành toàn bọn họ, cười chúc phúc cho bọn họ.

Mà một màn tươi cười rạng rỡ vừa rồi đã lặng lẽ tiến vào chiếm giữ nội tâm Trình Thiệu Bằng, cả đời này không thể xóa mờ, cho dù là sau khi Diệc Dao lập gia đình, hắn vẫn thường xuyên nhớ tới, mỗi lần nhớ tới lại làm chính mình ảo não với cái quyết định lần này vô cùng.

...

===========


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.