Đích Nữ Khó Gả

Chương 56: Ác độc (2)



Người nọ vừa thấy vậy liền ném mồi lửa nhấc chân chạy về phía cửa, rất nhanh có người ngăn cản hắn, so vài chiêu liền chế phục được hắn, Cát quản gia đến gần kéo khăn che mặt của hắn xuống, lộ ra một khuôn mặt tương đối xa lạ.

Cùng lúc này, ngoài cổng viện, một bà tử biểu tình vui vẻ nhìn ánh lửa nổi lên trong viện kia, đi tới đi lui xoa xoa tay.

Nhưng qua một hồi lâu cũng không thấy người đi ra, tươi cười trên mặt bà tử dần dần ngưng kết, thẳng đến khi Kiều Tòng An xuất hiện, sắc mặt tái nhợt đứng lên.

"Lý bà, bà ở đây lo lắng gì vậy." Kiều Tòng An cười khanh khách nhìn bà ta, Lý bà xoa xoa tay mồ hôi lạnh, run run nói, "Thiếu... Thiếu phu nhân, đã trễ thế này sao ngài còn đến đây."

"Thiếu phu nhân đang hỏi bà, bà đang làm gì ở đây!" Thanh Nhi phía sau Kiều Tòng An quát lớn một tiếng, cả người Lý bà tử run lên, hai bà tử khác tiến lên chế trụ bà ta, Lý bà tử vội vàng hô to, "Thiếu phu nhân ta oan uổng a!"

"Ta đã nói gì oan uổng bà sao?" Kiều Tòng An ngồi xuống cái ghế mới chuyển tới, cúi đầu nhìn Lý bà quỳ trên mặt đất.

"Ta... Ta chỉ đang ở chỗ này coi chừng, không có làm gì hết." Đại khái là ý thức được chuyện bại lộ, Lý bà tử vội vàng phủi sạch, bà ta vốn là bà tử giữ cửa, đứng trước cửa này cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

"Là coi chừng có người tới, cho người vào rồi đợi người ra sao." Kiều Tòng An chậm rãi nói, Cát quản gia bên kia đã đem người trói lại áp tới bên cạnh Lý bà tử.

"Thiếu phu nhân, ta chỉ là nửa đêm đến thay ca, ta cái gì cũng không biết." Lý bà tử vừa thấy người nọ, trên mặt lại càng sợ, run rẩy cúi đầu không dám nhìn.

"Nói đi, ai phái ngươi tới." Kiều Tòng An nhìn về phía nam tử kia, thân mình thon gầy quỳ gối, cúi đầu không thấy được khuôn mặt, lục soát trên người ngoài mồi lửa ra còn có vài tiểu đạo cụ.

Người nọ ngậm miệng không nói, Cát thúc mang người đi nhốt lại, Kiều Tòng An cũng đã dự liệu trước, lại nhìn Lý bà tử kia, bộ dáng cả người phát run sắp ngất xỉu.

"Lý bà tử, bà có biết người bà cho vào cửa là ai không?"

"Ta không biết." Lý bà tử theo bản năng phản bác, lời vừa ra khỏi miệng lập tức phủ nhận, "Không không, không phải ta cho vào, không phải ta cho vào."

"Bà còn không thừa nhận là bà cho người vào, vốn dĩ nửa đêm là người khác thay ca, bà không tuân thủ phân công ở đại môn, cố tình muốn đổi tới đây, hiện giờ trong nhà có tặc bị trộm bạc, Lý bà tử, bà nói bà nên bồi như thế nào?" Người bị bắt tại chỗ, người nhà thất trách cùng tặc liên thủ, chủ nhà mất trộm, nếu báo quan phủ, này cũng không phải là ai vài cái bản tử sự tình.

"Thiếu phu nhân, ta không có, ta oan uổng a, hắn... không phải ta cho hắn vào cửa, thật sự không phải." Lý bà tử còn thề thốt phủ nhận, Kiều Tòng An trực tiếp phất tay, "Đưa đi quan phủ, cứ nói là trộm vào nhà, trong phòng Lý bà tử tìm được một trăm lượng ngân phiếu."

Lý bà tử ngây người, không tiếp tục ép hỏi mà trực tiếp vu khống bà ta trộm bạc, đưa đi quan phủ này là muốn phạt bà ta ngục tù, một cỗ lực đạo mạnh mẽ kéo bà ta từ trên mặt đất lên, xiêu vẹo lôi ngược ra ngoài, Lý bà tử lúc này mới gào lên, "Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, tha mạng, người là ta cho vào, nhưng ta thật sự không biết hắn là ai."

Kiều Tòng An ý bảo hai bà tử kia buông tay, Lý bà tử lập tức ngã ngồi trên mặt đất, "Ai kêu bà mở cửa."

"Là Dương má má bên người Sở gia Nhị phu nhân tới tìm ta, cho ta năm lượng bạc bảo ta buổi tối mở cửa cho một người tiến vào, bà ta nói xe ngựa này xảy ra chuyện thực đen đủi, nhất định phải thiêu mới được."

Kiều Tòng An nghe bà ta nói được một câu có chút giá trị, nếu nàng tự mình đi hỏi Tiêu thị, không gì có thể chứng minh là Tiêu thị sai bảo, nhị thẩm nhất định không thừa nhận, nhưng mấu chốt vẫn phải từ miệng người phóng hỏa kia.

Kiều Tòng An ra hiệu cho người đem Lý bà tử đi, phân phó Cát quản gia. "Cát thúc, thúc cho người đến vẽ chân dung tên kia rồi hỏi thăm cẩn thận chút, xem hắn ở Kim Lăng có người thân hay không."

Bên Trân Bảo các, Tiêu thị xác thật một đêm không ngủ, đứng ở cửa nhìn tiền viện nổi lên ẩn ẩn ánh sáng, khóe miệng cong lên không che dấu, nhưng không bao lâu, một cái nha hoàn vội vàng chạy tới, suýt nữa đụng vào bà ta, Tiêu thị mắng chửi một tiếng, "Lỗ mãng!"

"Phu nhân, không hay, người kia bị bắt rồi." Nha hoàn thở hổn hển bẩm báo, nàng đứng đằng xa nhìn chằm chằm, thời điểm một đám người bỗng nhiên xuất hiện liền dọa đến nàng, cũng may nàng chạy kịp.

"Cái gì!" Biểu tình Tiêu thị biến đổi, "Vậy bây giờ người đâu!''

"Bị thiếu phu nhân nhốt lại, còn sai vài người canh giữ." Nha hoàn kia cẩn thận hỏi thăm tin tức, thuận khí rốt cuộc có thể nói rõ ràng.

Tiêu thị bình tĩnh lại, chỉ là bị bắt mà thôi. "Có nghe được thiếu phu nhân hỏi cái gì hay không."

Nha hoàn kia lắc đầu, "Quá nhiều người, nô tì không dám đứng quá gần."

"Hảo, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, đã trễ thế này, không có ai nhìn thấy ngươi về đây chứ?" Tiêu thị chậm rãi nói, nha hoàn kia vội vàng lắc đầu, rời khỏi.

Nơi xa ánh sáng biến mất rất nhanh, Tiêu thị xoay người trở về nội thất, đêm khuya, trong phòng thắp một ngọn đèn, có hai bóng người đi lại.

...

Liên tiếp qua vài ngày, Kiều Tòng An cũng không có động tĩnh, Tiêu thị lại càng thêm bất an, địa phương kia có ít nhất hai người canh giữ, cách Trân Bảo các cũng xa, nếu bà ta đi quá nhiều lần sẽ dẫn tới hoài nghi, Lý bà tử kia cũng bị nhốt lại, chất tức cư nhiên lại không đến tìm bà ta.

"Nương, người làm sao vậy?" Sở Diệu Lam thấy bà ta thất thần lên tiếng gọi, Tiêu thị sờ sờ tay nàng lắc đầu, "Không có việc gì, Diệu Phỉ đi đâu rồi?"

"Nương, có phải nương lo lắng vì cái người bị bắt kia hay không." Sở Diệu Lam chín tuổi đã muốn san sẻ với nương, thời điểm cười rộ lên lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu, nàng so hai tỷ tỷ còn xinh đẹp hơn một phần, Tiêu thị ôm nàng vào lòng, "Nương không lo lắng."

"Không bằng để con đi, tìm cơ hội thả người kia ra." Sở Diệu Lam nhỏ giọng kiến nghị, "Con có thể làm như chưa quen thuộc Sở phủ."

Tiêu thị im lặng, Sở Diệc Dao suýt nữa mất mạng, chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy.

Sở Diệu Lam lần thứ hai kiến nghị nói, "Nương, chỉ cần thả người kia, chúng ta cho hắn một ít bạc, liền sẽ không tra ra được đại tỷ." Tiêu thị thở dài một hơi.

"Nương a, người còn muốn nói gì, vạn nhất để lâu đường tẩu tra được liền không thể cứu vãn, con đi thử một chút đâu có sao." Sở Diệu Lam có tư tâm, sợ nhất chuyện của đại tỷ liên lụy đến nàng ta, huống chi nương đã vì đại tỷ làm rất nhiều.

Tiêu thị cuối cùng vẫn đồng ý Sở Diệu Lam, Sở Diệu Lam cầm một giỏ đựng hoa nhỏ, giả bộ hái hoa khắp nơi đem về làm mật hoa, rồi tới trước phòng chất củi giam giữ kia, bỗng nhiên hô đau một tiếng, cả người té lăn quay trên mặt đất, hoa trong giỏ rải đầy đất, mà nàng ta thì bưng lấy mắt cá chân hô đau nhức.

Bộ dáng Sở Diệu Lam điềm đạm đáng yêu thật chọc người thương tiếc, hai người canh cửa rốt cuộc có phản ứng.

Sở Diệu Lam ý đồ đứng lên, rồi lại tê liệt ngã xuống trên mặt đất, "Các ngươi có thể đến Trân Bảo các thông báo cho nương của ta một chút hay không, tìm người tới đỡ ta trở về, ta đứng dậy không nổi."

Hai hộ viện liếc nhau, một người trong đó đi ra ngoài, trong lòng Sở Diệu Lam vui vẻ, đang muốn làm một người còn lại tới đỡ mình dậy, lập tức thấy trước cửa kia lại xuất hiện một hộ viện đứng song song người kia, thế chỗ cho cái người vừa chạy đi giúp Sở Diệu Lam kêu người.

Biểu tình Sở Diệu Lam cứng lại, phòng thủ như vậy biết thả người thế nào.

Người Trân Bảo các cũng mau tới, nha hoàn của Sở Diệu Lam chạy nhanh đỡ nàng lên, Sở Diệu Lam liếc phòng chất củi kia một cái, nơi này ít nhất có hai người thủ, một khi có một người rời đi, lập tức có người khác bổ sung, đường tẩu đúng là đã tính toán hết rồi.

Nghĩ đến đây Sở Diệu Lam biểu tình liền không đúng, chẳng lẽ đường tẩu biết những việc này có quan hệ với bọn họ nên mới phòng vệ kín mít như vậy.

Bên này Sở Diệu Lam giả vờ chân thấp chân cao trở về Trân Bảo các, bên kia Tiêu thị bị thỉnh tới trong viện của Kiều Tòng An, Kiều Tòng An cũng chưa nói cái gì, trực tiếp lấy một trương khế nhà để lên bàn, Tiêu thị giật mình không rõ ý của nàng, "Tòng An a, làm gì vậy."

Kiều Tòng An ngữ khí lãnh đạm nói. "Nhị thẩm, các người mau chóng dọn ra ngoài đi, nhà này là cháu tìm thay các người, về phần bạc mua nhà, cháu sẽ trực tiếp trừ vào hoa hồng hàng tháng của nhị thúc."

"Đây rốt cuộc là có ý gì." Tiêu thị rùng mình, ngồi xuống cười nói, "Như thế nào lại muốn chúng ta dọn ra ngoài."

Kiều Tòng An không định giả bộ với bà ta, đem khế nhà đặt trước mặt Tiêu thị. "Nhị thẩm, chẳng lẽ thẩm muốn xé toạc ra, cháu đây liền trực tiếp đem xe ngựa và người bắt được kia giao cho quan phủ, để quan phủ đi điều tra chuyện của Diệc Dao đến tột cùng ai là chủ mưu, đến lúc đó mọi chuyện xử lý như thế nào đều không phải do cháu định đoạt."

Thần sắc Tiêu thị chấn động, lần này bà ta chột dạ, chột dạ đến không dám lớn tiếng phản bác mình không sai, bất quá bà ta vẫn ổn định tâm thần biện giải nói, "Diệc Dao xảy ra chuyện ta cùng nhị thúc của các ngươi đều thực lo lắng, tại sao có thể nói cái này trên người chúng ta, chúng ta cũng không biết gì a."

"Con hư tại phụ mẫu, nhị thẩm, từ lúc các người đến Sở phủ, Sở gia chúng ta đâu có bạc đãi các người, Diệu Lạc được như ý nguyện gả vào Trình gia, nàng còn có thể hạ độc thủ như vậy, nhị thẩm biết chuyện, đã bao che không nói, còn thả người tiến vào hủy diệt chứng cứ, nếu thẩm vẫn cảm thấy cháu xử lý việc này không ổn, vậy chỉ còn cách nhờ đến quan phủ, tuy nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng Diệc Dao suýt nữa mất đi tính mạng, này nếu không đòi lại công đạo, trưởng tẩu như cháu thật không còn mặt mũi với phụ mẫu trên trời." Đây là kết quả cuối cùng Kiều Tòng An thương lượng với Sở Diệc Dao.

Nếu có thể đi báo quan Sở Diệc Dao đã sớm nói, việc này tương đương hoàn toàn xé rách mặt nhau, nếu làm như vậy, nhị thúc liền không cần kiềm chế, trực tiếp trở mặt mang đi một đám người ở cửa hàng, cửa hàng vừa mới ổn định một chút không thể chịu được đại biến động như vậy, đến lúc đó lại chỉ có một mình Trung thúc không thể trụ được.

Nàng phải chậm rãi thăm dò rõ ràng những người đó, chuẩn bị đủ, nhị thúc sẽ không tự vạch mặt trước, hắn còn băn khoăn Sở gia gì đó, cho nên nàng không thể ham vui nhất thời.

Đường tỷ hiện giờ đang có thai, này một thai là quan trọng nhất không chịu nổi một chút sơ xuất, khẳng định quan phủ không xử được, nếu các nàng cấp một bậc thang cho bọn họ đi xuống, nhị thúc cùng nhị thẩm có lý do gì không đồng ý, chẳng phải bây giờ là một cơ hội tốt bắt bọn họ dọn ra khỏi Sở phủ sao?

==========


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.