Đích Nữ Khó Gả

Chương 7: Nhân duyên



Sở Diệc Dao đoán bọn họ sẽ không xuống sớm như vậy, tiếp nhận một quyển sách từ trong tay Bảo Sênh, ngồi dựa vào cột trụ bên cạnh, một tay vịn lan can, một tay cầm sách liếc nhìn.

Bảo Sênh thấy nàng xem nghiêm túc, sợ nàng đói bụng, lấy từ bọc nhỏ phía sau một đĩa điểm tâm, lại lấy trái cây ra ngồi một bên bóc vỏ cho nàng ăn.

Trên sườn núi, ánh mặt trời phủ xuống mang theo một tia ấm áp, Sở Diệc Dao nhìn một hồi, đặt sách ở trên chân cầm lấy miếng cam Bảo Sênh đã bóc vỏ, bên tai truyền đến một hồi thanh âm vui đùa ầm ĩ, giương mắt nhìn, phía trên đình có vài thân ảnh xinh đẹp, tựa hồ là hàn huyên cao hứng mới cười vui vẻ như vậy.

Một người trong đó quay đầu lại, đúng lúc Sở Diệc Dao ngẩng đầu đối mặt, đối phương chỉ khẽ mỉm cười, lại quay đầu cùng người khác cười đùa.

Sở Diệc Dao thu hồi tầm mắt, nhìn sơ qua không nhận ra được, lại ngẫm nghĩ một chút, đó không phải là bộ dáng Thủy gia đại tiểu thư lúc còn trẻ, kiếp trước nhìn thấy vị này là khi nàng đã lập thành thân trở thành Thẩm phu nhân nổi danh, lúc trước hai đại gia tộc Thủy - Thẩm làm đám hỏi náo nhiệt cả thành một thời gian.

"Tiểu thư, giờ Tỵ đã qua, các vị đường tiểu thư còn chưa thấy trở lại." Bảo Sênh vừa nhìn sắc trời này, đã qua giờ cơm trưa một chút, ngọn núi này cũng không lớn đến mức đi mất nhiều canh giờ như vậy.

"Cứ chờ họ đi." Sở Diệc Dao không thèm để ý lắc lắc đầu, nhị thẩm nhất định là phải tìm bằng được giải đoán xăm đại sư kia, kiếp trước nàng cùng họ đi nửa ngày mới tìm được.

...

Mà bên kia, trong nhân duyên miếu, Tiêu thị mang theo ba nữ nhi, cầm trong tay ba lá xăm, bắt đầu đi tìm giải đoán xăm đại sư, Sở Diệu Phỉ đã có chút không nhịn được, đi bộ lâu, trên người còn đổ mồ hôi khó chịu, nóng bức đã cảm thấy sau lưng ngứa nhột, xin xăm xong đi đi lại lại, đứng mãi cũng không thoải mái.

Tiêu thị thì dùng hết toàn bộ giác quan triển khai nghe ngóng bốn phía xung quanh, phàm là nghe được bất kỳ ngôn ngữ gì có quan hệ tới đại sư giải xăm, bà ta liền tập trung tinh thần nghe, thật đúng là nghe được chút tin tức, mang theo ba nữ nhi, Tiêu thị không do dự nửa điểm liền đi thẳng về một hướng.

Có nhiều chuyện cho dù Sở Diệc Dao không xuất hiện vẫn không thay đổi, Tiêu thị mang theo ba nữ nhi tìm hai vòng, đi vào một cái ngõ nhỏ trong nhân duyên miếu, tại một đình bỏ hoang thấy được giải đoán xăm đại sư.

Đại sư hơn năm mươi tuổi rất có khí khái, cộng thêm một thân đạo bào càng lộ vẻ không ăn khói lửa nhân gian, Tiêu thị thấy một mình hắn ngồi ở đó, trên bàn đá đặt một cái khay, trong khay có giấy bút, vì vậy liền cười lôi kéo nữ nhi đi qua.

Bởi vì thay người giải nhân duyên ký vô số lần, hắn cũng xứng một cái mỹ danh đại sư nhân duyên, đầu tiên Tiêu thị xuất ra một phong bao lì xì thật dày, đại sư kia chỉ nhìn thoáng qua không đưa tay đón, ngược lại là nhìn về ba nữ nhi phía sau Tiêu thị, Tiêu thị nhanh tay đẩy con gái lớn đem ký văn đưa tới, bốn phía yên lặng vô cùng, đại sư nhìn ký văn một hồi, chấp bút viết xuống vài chữ lên giấy hồng, trả lại cho Tiêu thị, kế tiếp chính là Sở Diệu Phỉ.

Tiêu thị cầm lấy hai tờ giấy như bảo bối kia, thời điểm đến phiên Sở Diệu Lam, đại sư lại bất động, chỉ nhìn nàng một cái, khoát tay áo, đứng dậy chắp tay sau lưng, rời khỏi đình.

"Ai, đại sư, chúng ta còn một người chưa giải, ngài đợi chút." Tiêu thị muốn đưa tay cản đường, cũng không biết hai tiểu đạo sĩ nấp chỗ nào vọt ra ngăn cản bà ta, "Vị phu nhân này, đại sư hôm nay đã giải xong mười ký, mời phu nhân trở về đi."

Tiêu thị đâu chịu, lần này trở về không biết đến khi nào mới có thể gặp lại, mọi người nói nơi này linh nghiệm, sao tiểu nữ nhi lại không có duyên phận này đây, nghĩ vậy vội vàng đem bao lì xì nhét vào tay hai tiểu đạo sĩ, một mặt vừa cười vừa nói, "Nếu hôm nay đã gặp được coi như là duyên phận, đại sư có thể xem lốt một ký của tiểu nữ nhi ta hay không?"

Nhân duyên đại sư quay đầu lại, vuốt râu, yên lặng nhìn Sở Diệu Lam, mở miệng hắng giọng, "Quy củ không được phế, mời phu nhân trở về đi."

Nói xong đại sư cũng không quay đầu lại, Tiêu thị này bao lì xì đều nhét không vào, lầm bầm một câu, "Nhiều tiền cũng không chịu, thật đúng là..."

"Mong phu nhân chú ý lời nói!" Mới vừa nói xong, thần sắc tiểu đạo sĩ đối diện liền không đúng, nhìn Tiêu thị giọng nói bất thiện nói, "Sư phụ giải xăm vốn là tiết lộ thiên cơ, nếu mở tiền lệ cho ngươi, trên núi nhiều người xin xăm như vậy, sư phụ phải phá lệ giải đến ngày đêm không hết."

Tiêu thị bị hừ đến sững sờ, tiểu đạo sĩ này nói xong liền đi, đợi bà ta bừng tỉnh, một bóng người cũng không thấy, cũng không biết đi mất từ bao giờ, chỉ có Sở Diệu Lam sau lưng, ký văn trong tay sắp bị nàng bóp nát.

...

Đợi bọn họ đi xuống đã là một canh giờ sau, Sở Diệc Dao miễn cưỡng ngồi ở đó, nhìn bọn họ từ phía trên bậc thang xuống, vẻ mặt chính là nửa vui nửa buồn.

Bảo Sênh đỡ Sở Diệc Dao dậy, đầu gối còn bị thương, bất quá lúc này Tiêu thị không còn tâm chí giả bộ ân cần, bà ta đang vội vàng an ủi tiểu nữ nhi, vẻ mặt Sở Diệu Lam rất ủy khuất, ngẫm lại ánh mắt cuối cùng đại sư nhìn nàng, đều cảm thấy có chút quái dị.

"Lần sau nương mang một mình con đến, nhất định có thể xin cho con." Tiêu thị sờ sờ tay của nữ nhi nhỏ giọng an ủi, Sở Diệu Lam hơi bĩu môi, sắc mặt có vẻ tái nhợt, khẽ gật đầu một cái, nhu nhược làm người ta đau lòng.

"Nhị thẩm, chắc thẩm còn chưa biết có một câu lưu truyền trong nhân duyên miếu này." Sở Diệc Dao đi ở phía sau nhìn bóng lưng của bọn họ, khóe miệng cong lên khẽ cười, ngữ điệu bình thản nói, "Nếu gặp được đại sư mà không giải, đó chính là hữu duyên vô phận, nếu cầu xin cũng không được vậy nhân duyên này liền hỏng."

Cô nương gia cả đời coi trọng nhất là hai chữ nhân duyên, gả được hay không, thuận hay không thuận, cuộc sống nửa đời sau ở nhà chồng đều phụ thuộc vào nhân duyên, nếu ở đây gặp phải một chuyện như vậy, nghe qua đều có vẻ không có cát tướng.

Sở Diệc Dao vừa dứt lời, sắc mặt Sở Diệu Lam vốn không quá tốt ngay lập tức tái đi vài phần, Tiêu thị lườm nàng một cái, "Phi phi phi, Diệc Dao sao ngươi có thể nguyền rủa đường muội ngươi như vậy."

Sở Diệc Dao được Bảo Sênh nâng đỡ chậm rãi đi xuống, thành khẩn nói, "Nhị thẩm, cháu không có ý gì, bất quá trong nhân duyên miếu này chính là lý lẽ như vậy, thời điểm thẩm tới cũng nên hỏi thăm rõ ràng, một ngày chỉ giải tổng cộng mười xăm, thẩm có đến ba người, còn cơ hội được giải hai quẻ đã không tồi rồi."

Ở trong mắt bọn họ, Sở Diệc Dao luôn luôn hư hỏng như vậy, thích khi dễ người, khóe miệng nàng giơ lên vui vẻ nhìn xem bộ dáng Sở Diệu Lam ủy khuất kia, tâm tình từ sáng liền tốt lên.

Xuống núi lên xe ngựa, vốn dự định đi dạo một vòng nhưng giờ chẳng còn tâm tình, đoàn người trở về Sở phủ, Sở Diệc Dao đến Đình Lan viện của đại tẩu, Kiều Tòng An đang dạy nhi tử viết chữ.

Sở Diệc Dao mới đi tới cửa, Sở Ứng Trúc nghe được động tĩnh, liếc mắt liền nhìn thấy nàng, nhu nhu hô một tiếng cô cô, ngửa đầu nhìn Kiều Tòng An, đợi đến lúc Kiều Tòng An gật đầu mới từ trên ghế xuống, nện bước chân ngắn lộc cộc chạy về phía nàng.

Sở Diệc Dao hạ thấp người ôm lấy hắn, mấy ngày không gặp, Sở Ứng Trúc cũng nhớ cô cô, cọ cọ ở trên mặt Sở Diệc Dao, hôn má trái một cái, lại hôn má phải một cái.

"Nhanh như vậy đã từ Hương Sơn trở lại?" Kiều Tòng An ra hiệu nha hoàn đi bưng đồ ăn, Sở Diệc Dao gật gật đầu, nắm hai bên nách Sở Ứng Trúc đem bé giơ lên ba cái mới ôm bé đi tới ghế ngồi, Sở Ứng Trúc ôm cổ của nàng không chịu xuống.

"Sao có thể không nhanh, chỉ giải hai cái, Diệu Lam không được giải." Sở Diệc Dao sơ lược nói qua, Kiều Tòng An lớn lên ở Kim Lăng từ nhỏ, đối với chuyện nhân duyên miếu cũng hiểu rõ ràng, "Muốn xin cả ba cái một lúc? Diệu Phỉ cùng Diệu Lam cũng còn nhỏ, sao không chờ thêm vài năm."

"Nếu nhị thẩm có thể nghĩ giống đại tẩu, đã không phải là nhị thẩm nữa rồi." Sở Diệc Dao đùa với Sở Ứng Trúc, phồng má lên làm bộ bất động hỏi, "Nói cho cô cô, có phải gần đây Ứng Trúc mập lên không a, cô cô ôm không nổi rồi."

Tiểu gia hỏa cực kỳ nghiêm túc nghiêng đầu suy tư một chút, nãi thanh nãi khí nói với nàng, "Sáng nay có ăn một chén cháo gà, buổi trưa ăn một chén cơm lớn!"

"Nha! Một chén lớn a, để cô cô sờ bụng của cháu xem có phải nó sắp vỡ rồi không." Sở Diệc Dao cười muốn sờ bụng của hắn, Sở Ứng Trúc sợ nhột, né tránh khanh khách cười.

Trên mặt Kiều Tòng An hiện lên một vẻ ôn nhu, đón lấy con trai từ trong tay Sở Diệc Dao, "Cơm trưa chắc cũng chưa dùng đi, mau uống canh này." Nha hoàn bưng lên một chung canh hầm tốt, múc ra một cái chén, Sở Diệc Dao cầm lấy cái muỗng ăn, thỉnh thoảng còn múc một muỗng đút cho Sở Ứng Trúc.

"Đại tẩu, sau khi Trung thúc trở về, tẩu cùng Ứng Trúc cũng ra mặt một chút." Sau khi ăn xong, Sở Diệc Dao có chút lười tựa vào đệm lót sau lưng, thương lượng với Kiều Tòng An việc Sở Trung trở về.

"Tổng quản cửa hàng bây giờ là do nhị thúc mang đến, cũng không thể trực tiếp liền thay đổi."

"Vậy cứ để nguyên tổng quản đấy, bây giờ còn phải dựa vào nhị thúc, Trung thúc trước tiên có thể chia ra quản lý một vài cửa hàng, cũng có thể ở Sở gia dạy nhị ca cùng Ứng Trúc một chút, chuyện này muội không tiện ra mặt, phải để nhị ca làm chủ mới được." Sở Diệc Dao nói ý nghĩ của mình, Sở Trung là do nàng mời về còn nhị ca sẽ đứng lên ra mặt, nàng là nữ tử, tương lai cũng xuất giá theo chồng, không làm chủ được.

"Diệc Dao, có phải muội cùng Mộ Viễn đang giận dỗi hay không?" Kiều Tòng An nhịn không được hỏi, người làm đều đang nói sắc mặt nhị thiếu gia không tốt, mà trong Sở phủ này, có thể làm cho Sở Mộ Viễn như vậy cũng chỉ có một người là Diệc Dao.

"Muội làm gì có công phu trọc giận huynh ấy." Sở Diệc Dao hừ một tiếng, "Chỉ là thông báo cho nợ phòng, không cho huynh ấy lấy thêm bạc thôi." Trong nhà đều phát năm mươi lượng hàng tháng thoải mái dùng, nhưng nếu đem đi Xuân Mãn lâu lấy lòng người đẹp thì chẳng thấm vào đâu.

Nghĩ xong, Sở Diệc Dao không yên tâm lại nói với Kiều Tòng An, "Đại tẩu, nếu nhị ca tìm đến tẩu hỏi xin, ngàn vạn đừng cho." Nàng ngược lại muốn nhìn một chút, một lần hai lần Uyên Ương cô nương có thể chịu, nhiều hơn chỉ sợ đến tú bà cũng không chịu, đó là kỹ viện chứ không phải thiện đường, cho dù có niềm nở tiếp đón cỡ nào cũng không thể tay không mà đến.

Kiều Tòng An nở nụ cười, hai huynh muội này, tính ca ca có vẻ trẻ con hơn so với muội muội chút ít, không khỏi cảm khái, "Diệc Dao a, nếu muội là nam nhi, cái nhà này cũng dễ dàng hơn nhiều."

===============


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.