Đích Nữ Khó Gả

Chương 89: Chuyện tốt



Cuối cùng cũng tới tháng mười một thương thuyền trở về, Sở Trung cùng mấy quản sự theo thương thuyền Tần gia đã trở lại, đồ sứ Sở Trung mang về cũng không nhiều, vài cái rương chở đến cửa hàng Sở gia, dựa theo bản vẽ nàng vẽ lại mỗi một mẫu chỉ mang về vài chục cái, tổng cộng tám mẫu.

Sở Diệc Dao nhìn thành phẩm bày trên bàn, kiếp trước chẳng phải Nghiêm gia cũng đổi đời như vậy sao, ngẩng đầu hỏi Sở Trung. "Trung thúc, chúng ta có còn đủ bạc mở năm gian cửa hàng hay không?"

"Tiểu thư muốn thuê hay là mua."

"Tất nhiên là muốn mua." Đồ thuê luôn không phải đồ của mình, đến lúc làm ăn tốt lên còn có thể bị tăng giá, "Mặc dù không biết mở bao lâu, cùng lắm thì qua tay lại bán."

Sở Trung dựa theo giá đất tại Kim Lăng tính toán. "Tính cả người làm, chỉ sợ hơi khó."

Sở Diệc Dao tiếp nhận sổ sách nhìn một chút, lắc đầu, "Không cần dùng nhiều như vậy, Kim Lăng chỉ mở một nhà, Lạc Dương mở một nhà, Cô Tô mở một nhà, Hồng Đều cũng mở một nhà, còn có Quan thành. Ngoại trừ cửa hàng Lạc Dương và Cô Tô giá không được tiện nghi, còn lại cũng hoàn hảo, về phần người làm, không cần thuê thêm, cứ lấy người trong cửa hàng, một cửa tiệm phân một quản sự và hai tiểu nhị là đủ rồi." Sở Diệc Dao không có ý định mở tất cả ở Kim Lăng, nếu Tào gia lại giở trò lần nữa, không phải là nàng thúc thủ vô sách sao, cho dù có Thẩm gia thì như thế nào, nàng cũng không muốn để Sở gia phải mang tiếng dựa hơi nhà khác.

"Thế này người trong cửa hàng có thể không đủ." Sở Trung nghe tính bạc như vậy là đủ rồi, nhưng nhân công trong cửa hàng lúc trước đi một nhóm, bây giờ lại phân ra thì số còn lại ở cửa hàng chính cũng không nhiều.

"Hiện giờ chúng ta chỉ còn một thương thuyền, trước kia người nhiều, cháu cảm thấy như bây giờ là vừa vặn, cho mọi người tiền công cao một chút, thời gian đầu bận rộn một chút bọn họ cũng sẽ không nói cái gì, vài cửa tiệm Kim Lăng cứ tiếp tục mở, chỗ hàng mới đến đều cầm đi cửa hàng mới, số lượng lúc trước lưu trữ không bán, cũng đều lấy đi." Mấy địa phương kia không ở ven biển không chuyên dùng đường thuỷ để vận tải, Sở Diệc Dao chính là muốn hấp dẫn người làm ăn chỗ đó đến nơi này đặt hàng, kiếp trước những đồ này là từ Kim Lăng truyền đi, hôm nay nàng muốn làm cho những vật này từ bên ngoài truyền vào.

Như vậy vừa có thể kéo dài thời gian cửa hàng khác sau khi biết cạnh tranh cùng Sở gia, còn có thể làm cho Sở gia không bị khống chế ở một chỗ, cho Tào gia có tay dài cũng không thể dài đến khắp thiên hạ.

Sở Diệc Dao cho Sở Trung dẫn người đi đến mỗi địa phương tìm cửa hàng, thời gian rất gấp gáp, tháng một năm sau sẽ đến đợt xuất bến, muộn nhất là trước nửa tháng phải tìm được cửa hàng.

Thương lượng với Sở Trung những thứ này xong, phòng ngoài truyền tới một hồi tiếng huyên náo, trong đó còn lẫn âm thanh của Sở Mộ Viễn, Sở Diệc Dao đi ra ngoài, Sở Mộ Viễn đang trầm mặt nhìn mấy người ngoài cửa, rất quen mắt, đây không phải là những người nhị thúc mang đi sao?

Sở Diệc Dao đi tới bên cạnh hắn, "Nhị ca, nhanh như vậy đã trở về rồi?"

Sở Mộ Viễn gật gật đầu, tiện đà đáy mắt thoáng hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhìn mấy người đứng chắn ngoài cửa, mấy thứ 'mặt mũi' đều không tồn tại trên đám người vô sỉ này.

Sở Diệc Dao nhìn theo tầm mắt của hắn, so với hắn bình tĩnh hơn, cỏ đầu tường đều nghiêng ngả theo chiều gió thổi, hiện tại bọn họ kéo đến nói muốn trở về.

"Nhị thiếu gia, lúc trước là chúng ta hồ đồ, cứ như vậy đi theo Sở nhị gia, chúng ta tốt xấu gì đã ở Sở gia tận tâm tận lực nhiều năm, nể tình phần này, nhị thiếu gia cũng không thể lại đuổi chúng ta đi." Trong bốn người quản sự đứng trước cửa có ba người là Sở Hàn Lâm mang đi, một người còn lại về sau cầm phí an gia đi.

Thế đạo ở đâu tốt như vậy, Tào gia thu tay lại, tất nhiên sẽ mặc kệ đám người này, Tào gia cũng không thiếu nhân công, cho một khoản bạc xem như giải tán, có thể giận sao, không thể a, nhận được chút bạc từ bọn họ đã không tệ rồi.

Lại ra bên ngoài tìm việc, những nhà khác cũng không dám nhận. Vì vậy bọn họ thương lượng, mặt dày trở lại Sở gia, hôm nay Sở gia cùng Thẩm gia kết thân, cho dù mặt tiền cửa hàng có nhỏ đi nữa, Tào gia cũng không làm sụp được thì Kim Lăng này còn sợ ai.

Nhưng Sở gia không phải chỗ bọn họ muốn đi thì đi, nghĩ trở về có thể trở về, Sở Diệc Dao cũng cảm thấy may mắn phần nào, trong lúc nguy cơ lại tiện đường dọn dẹp đám người này, nếu ngốc một chút không sao, có thể từ từ bồi dưỡng, nhưng đám người ăn ở hai lòng cho dù thông minh, cũng không dám dùng.

"Nhân công trong cửa hàng đã đủ rồi, hiện tại không có nhu cầu tuyển thêm, chúng ta cũng trả không nổi tiền công, nếu các ngươi thực sự không có chỗ nào để đi, Sở gia đồng ý bao các ngươi ba bữa cơm, không có tiền công, cũng coi như là không phụ lòng các ngươi những năm gần đây tại Sở gia." Sở Diệc Dao vừa nói, mấy người kia lập tức an tĩnh, thần sắc trên mặt lộ vẻ bất đồng, nhưng đều có điểm chung là khó xử.

Liền tính đi ra bến thuyền làm việc vặt cũng có tiền công, đằng này trở về Sở gia được tiếp tế, chỉ bao ăn không bao ở, để cho bọn họ không cần làm gì, không có tiền, an vị chờ dưỡng lão?

Người làm ăn luôn chú trọng hòa khí sinh tài, Sở Mộ Viễn nhịn một bụng hỏa cũng không phát được, thấy bọn họ đều không nói lập tức kêu tiểu nhị mời bọn họ đi, quay đầu đi vào trong phòng, tâm tình tốt đẹp từ Hồng Đều trở về cũng bị bọn họ phá tan.

Sở Diệc Dao đi đến vỗ bờ vai hắn, "Huynh tức làm gì, con người là như thế, như vậy còn đỡ, bọn họ không lôi kéo một nhà già trẻ tới cửa khóc đã xem như khách khí rồi."

"Bọn họ làm thế mà xem được, Sở gia chưa từng bạc đãi bọn họ." Sở Mộ Viễn cũng thấy được, nếu một nhà già trẻ đều đến, khác nào không cho mình làm ăn.

Sở Diệc Dao đưa tay ấn bả vai hắn, cười nói, "Có lẽ là còn chút mặt mũi không kéo xuống được, tự tin không đủ, chúng ta không bạc đãi bọn họ, nếu nháo như vậy, cửa hàng bình thường nhất cũng không dám thuê bọn họ."

Sở Mộ Viễn cười theo, lập tức nhắc tới chuyến đi Hồng Đều lần này, sau cùng, đem Sở Diệc Dao kéo đến trước mặt, ý vị thâm trường nhìn nàng nói, "Nhị ca không thu xếp được chuyện tú công, nhưng mà, nhị ca đem chung thân đại sự của mình định rồi."

Sở Diệc Dao ngẩn ra, một hồi lâu cũng không kịp phản ứng, nhìn vẻ mặt hắn nghiêm túc, Sở Diệc Dao đưa tay, tại trên mặt Sở Mộ Viễn kéo một cái, nhìn hắn đau nhíu mày, còn không tin, kéo mạnh lần nữa, Sở Mộ Viễn trực tiếp lấy tay nàng ra, trên gương mặt xuất hiện dấu đỏ.

Sở Diệc Dao thất thần thu tay lại hỏi lần nữa, không quá tin tưởng lời hắn vừa nói. "Nhị ca, huynh vừa mới nói cái gì?"

"Ta nói muội sắp có nhị tẩu!" Sở Mộ Viễn buồn cười nhìn nàng, trên mặt vẫn còn đau đây, nha đầu này nhéo mình không nhéo, ra tay với cái mặt hắn thật tàn nhẫn.

Sở Diệc Dao nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên khóe miệng giương cao cười, "Huynh tìm nhị tẩu cho muội từ bao giờ, giấu ở đâu vậy?"

Sở Mộ Viễn bị nàng hỏi chọc cười, đưa tay ngắt mũi nàng một cái, "Còn giấu ở đâu chứ, chẳng lẽ giấu trong túi muội."

Hoàn toàn kịp phản ứng Sở Diệc Dao lôi kéo tay áo hắn làm nũng, "Nhị ca, huynh đừng trêu đùa muội, mau nói cho muội đi."

Sở Mộ Viễn lúc này mới cùng nàng nói đến chuyện ở Hồng Đều. Thuần túy là ngẫu nhiên, Sở Mộ Viễn tìm kiếm ở Hồng Đều một người có thể truyền dạy tay nghề thêu hoặc Sở gia có thể thuê thợ trả công, nhưng tìm rất nhiều nhà cũng không có kết quả, phần lớn đều là gia truyền gì đó, cuộc sống trôi qua thuận lợi nên cũng không ai có tâm tư này. Về sau gặp được Vệ cô nương, khi còn nhỏ tuổi đã phải tự mình gánh trách nhiệm quản lý cửa hàng, che chở cho đệ đệ so với Sở Diệc Dao còn nhỏ hơn mấy tuổi.

Khi hắn hỏi thăm về tú công, Vệ công tử cũng không trực tiếp chối bỏ hắn, chỉ nói muốn hỏi qua tỷ tỷ, lúc này Sở Mộ Viễn mới gặp được người xấp xấp tuổi mình, hiện tại mười tám tuổi còn không có xuất giá Vệ tiểu thư. Cha mẹ mất sớm, Vệ tiểu thư vì muốn kinh doanh tốt cửa hàng nuôi lớn đệ đệ nên kéo dài đại sự của mình, thời điểm mười bốn tuổi có người đến làm mai, Vệ tiểu thư không yên tâm chuyện trong nhà và đệ đệ lúc ấy mới tám tuổi, không đồng ý xuất giá. Kéo dài đến mười sáu tuổi thì không có người đến làm mai, cho dù là có, tất cả đều nói nàng làm kế thất cho người ta, Vệ tiểu thư không muốn, dứt khoát liền cắt đứt tâm tư gả chồng. Hiện giờ Vệ công tử đã lớn, có thể một mình đảm đương một phía, Vệ tiểu thư liền trực tiếp ở nhà, làm một chút việc thêu thùa.

Sở Mộ Viễn nhìn bọn họ có cảm giác đồng bệnh tương liên, nhất là nghe chuyện của Vệ tiểu thư. Nếu lúc trước hắn không sớm thức tỉnh, khẳng định Diệc Dao cũng không yên tâm Sở gia, tất cả thời gian đều đặt vào chuyện làm ăn, rồi tới mười bảy mười tám tuổi, cũng sẽ như Vệ tiểu thư trực tiếp từ bỏ ý định lập gia đình.

Sở Mộ Viễn xác thực đối với Vệ tiểu thư sinh ra thương tiếc, lại nhìn nàng vừa nuôi dưỡng đệ đệ lại đem mọi chuyện trong nhà quản lý ngay ngắn rõ ràng, Sở Mộ Viễn trực tiếp mở miệng hướng Vệ tiểu thư làm mai.

Sở Diệc Dao nghe xong kinh ngạc há hốc miệng, nửa ngày mới lên tiếng, "Bọn họ đáp ứng?"

Sở Mộ Viễn cũng biết trực tiếp nói như vậy rất dọa người, nhìn vẻ mặt hai tỷ đệ Vệ gia khi đó sẽ biết, "Rời khỏi nhà bọn họ bốn năm ngày sau, Vệ công tử tới tìm ta nói tỷ tỷ hắn đồng ý." Nhưng hắn hiện giờ cũng không cần tìm người lưỡng tình tương duyệt gì, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, chỉ cần cảm thấy thích hợp, liền mở miệng ngỏ lời.

Sở Diệc Dao sau khi nghe xong bình luận, "Nhị tẩu cũng là người dứt khoát a." Một cô nương có thể nuôi dưỡng đệ đệ đồng thời quản lý tốt cửa hàng, chắc chắn không phải người yếu đuối nhu nhược, lại nói Hồng Đều đều là người tài tuấn, người như vậy gả vào Sở gia, có thể nói là một trợ thủ đắc lực.

"Cho nên ta liền chạy về, trước tiên phải đem hôn sự này định rõ ràng, ta mới chỉ nói miệng không có chuẩn bị gì, cũng không thể ủy khuất nàng." Sở Mộ Viễn sờ đầu Sở Diệc Dao, đáy mắt hiện lên một vẻ đau lòng, hắn không phải là người xuất sắc, càng không đủ tư cách làm ca ca, hậu tri hậu giác để cho muội muội chịu nhiều ủy khuất như vậy.

Sở Diệc Dao lập tức đứng lên, vẻ mặt hiểu ra, "Đúng vậy, chúng ta mau nói đại tẩu đi Hồng Đều, làm đủ nghi lễ, không thể ủy khuất nhị tẩu tương lai." Sở Diệc Dao lôi kéo Sở Mộ Viễn đứng lên rời khỏi cửa hàng, chuyện lớn như vậy không thể nhị ca nói một câu là xong, phải 'có tiếng cũng có miếng' với người ta, nghi lễ trước giờ không thể thiếu.

Trở lại Sở gia, Kiều Tòng An sau khi nghe chuyện rất cao hứng, lập tức chuẩn bị, Sở Mộ Viễn đã tự mình làm mai, vậy bây giờ phải chuẩn bị rương lễ cầu hôn và bổ sung lễ làm mai cùng mang đến, mời bà mối chọn ngày xong, Hoài Sơn cùng Kiều Tòng An xuất phát đi Hồng Đều.

===============


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.