Đích Nữ Khó Gả

Chương 93: Hãm hại (2)



Tên nói lắp ngoài cửa như đang nói ra tiếng lòng của những người ở đây, tên cầm đầu ngồi xổm bên cạnh Tào Tấn Vinh ho nhẹ một tiếng đứng lên, liếc nhanh Sở Diệc Dao, gọi vài người đến khiêng ghế nằm đi, cũng không làm gì với Tào Tấn Vinh.

Đến khi ngoài cửa truyền đến một tiếng khóa lại, Sở Diệc Dao lập tức nhận được ánh mắt căm hận của Tào Tấn Vinh chiếu tới, nhàn nhạt quét trở về, khóe miệng Sở Diệc Dao cong lên thoáng cười, cũng không thèm để ý hắn.

"Ngươi cho rằng ngươi sống được." Tào Tấn Vinh giờ phút này mới thật sự nghẹn khuất, cái loại tình huống phất tay đã có người đi lên kéo bè kéo lũ đánh người thay hắn không còn nữa, mà hắn lại bị trói lại không làm được gì, như đang mặc người chém gϊếŧ.

Sở Diệc Dao cúi đầu nhìn xuống bông hoa sơn trên móng tay, ngẩng đầu mặt giãn ra. "Tối thiểu sẽ không chết trước ngươi."

Tào Tấn Vinh chỉ biết uy hiếp người, không biết mắng chửi người, kìm nén hồi lâu mới oán hận phun ra hai chữ, "Độc phụ!" Những chủ ý vừa rồi của Sở Diệc Dao thật sự làm cho hắn cảm thấy buồn nôn.

Sở Diệc Dao thấy bộ dáng chết cũng không hối cải của hắn, nụ cười dần dần nhạt xuống, lạnh lùng nói. "Miệng độc cũng tốt hơn Tào công tử hành xử độc ác, nếu ngươi không khi dễ bọn họ quá đáng, hôm nay sẽ không rơi vào tình cảnh này."

Tên cà lăm kia thời điểm trói nàng tay còn run rẩy, nếu là bọn chuyên bắt cóc có thể lâu như vậy không buộc được một cái bao tải sao? Bọn họ căn bản không có ý định gϊếŧ hại Tào Tấn Vinh, chỉ là tức giận khi thấy huynh đệ bị Tào Tấn Vinh hành hạ toàn thân tê liệt mới nổi ác tâm, có lẽ đều là những người nông dân trung thực, ngoại trừ cái người thủ lĩnh có chút thân thủ ra, Sở Diệc Dao cảm thấy những người còn lại đều rất bình thường, con thỏ nóng nảy còn cắn người, nếu không phải Tào Tấn Vinh bức người quá đáng, người ta vô duyên vô cớ bắt cóc hắn làm gì.

Tào Tấn Vinh không nói, hắn căn bản không nhận ra hai người kia là ai, từ nhỏ đến lớn tính tình hắn là vậy, đánh đập ức hiếp qua vô số người, ở đâu còn có thể nhớ rõ chuyện tình mấy tháng trước, hoành hành ngang ngược đối với hắn mà nói đã trở thành một thói quen, đến hắn căn bản sẽ không nghĩ những người này có chịu được hay không, tất nhiên càng không nghĩ tới sẽ có một ngày hắn nhận lại ác quả.

Nhưng hắn chưa từng chịu qua loại khuất nhục này, đáy mắt hận ý càng tụ càng dày đặc, hắn sẽ khiến đám người này trả giá thật lớn.

Sở Diệc Dao không thể không nhận ra nét hận ý kia, thở dài một hơi, có một vài người, ngươi nói cái gì hắn cũng không hiểu, thật lãng phí miệng lưỡi.

...

Sắc trời dần tối, động tĩnh bên ngoài rất nhỏ chợt có tiếng bàn luận xôn xao, Sở Diệc Dao tựa vào đống rơm rạ chồng chất, ngẩng đầu có thể nhìn thấy bầu trời ngoài cửa sổ, không biết giờ gì rồi, đã tối.

Đại tẩu cùng nhị ca gấp gáp tìm nàng cũng không biết có tìm đến địa phương này không.

Tào Tấn Vinh bên cạnh truyền đến một hồi động tĩnh, Sở Diệc Dao nhìn qua, Tào Tấn Vinh ngồi dựa vào cây cột ngủ thiếp đi đột nhiên bừng tỉnh, đầu mạnh mẽ ngẩng lên ngơ ngác nhìn bốn phía, thời điểm nhìn thấy Sở Diệc Dao tựa như thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng tối sầm, không biết có phải là ảo giác hay không, Sở Diệc Dao lại thấy trong mắt hắn một tia kinh hoảng, đảo mắt đã không thấy tăm hơi.

Lại tiếp tục yên lặng, bên ngoài truyền tới âm thanh, cửa mở ra, một người cầm trong tay hai cái bánh bao đi vào, một cái cho Sở Diệc Dao, một cái cho Tào Tấn Vinh.

Đại khái nghĩ nàng là một cô gái yếu đuối ở trong cánh rừng này không thể trốn thoát, liền buông lỏng dây thừng cho nàng, trực tiếp đóng cửa đi ra ngoài.

Tào Tấn Vinh bị nhét cái bánh bao bịt chặt miệng, nhai không được, ói cũng không thể.

Sở Diệc Dao buông lỏng sợi dây thừng trên chân ra, đôi chân tê rần, một tay cầm bánh bao, một tay xoa bóp chân, không có nước uống chỉ có thể từ từ ăn bánh.

Tào Tấn Vinh truyền đến ô ô, nàng nhìn hắn một cái, thong thả ung dung ăn hết cái bánh rồi mới đỡ cây cột thử đứng lên.

Chân còn có chút tê dại, Sở Diệc Dao đi vài bước đến trước mặt hắn, người nọ lực tay cũng không nhẹ, nhét nửa cái bánh bao trong miệng hắn, trực tiếp chặn lại.

Sở Diệc Dao lấy cái bánh bao xuống, Tào Tấn Vinh xì một tiếng khinh miệt, vẻ mặt ghét bỏ phun vụn bánh trong miệng ra.

Vừa phun sạch hắn liền vội vã nói với Sở Diệc Dao, "Mau mở trói cho ta!"

"Sau đó thì sao?" Sở Diệc Dao nhìn hắn không hề cử động.

"Ta dẫn ngươi trốn khỏi đây!" Tào Tấn Vinh nhìn thoáng qua nửa cái bánh bao trong tay nàng, thấy bộ dạng không thèm để ý của nàng, càng tức, "Không lẽ ngươi muốn ở chỗ này chờ chết."

"Ngươi định trốn như thế nào, không bằng ngươi nói cho ta biết trước, đầu tiên làm thế nào thoát khỏi căn phòng này, sau đó làm thế nào ra ngoài cánh rừng." Ánh mắt của Sở Diệc Dao có chút khinh thường, Tào Tấn Vinh nhìn quanh bốn phía một lượt, căn phòng này chỉ có một cửa sổ, cửa sổ lại ở ngay bên cạnh cửa ra vào, căn bản không có biện pháp chạy ra.

Tào Tấn Vinh lập tức xấu hổ và giận dữ không biết nói gì, lực quan sát của hắn còn không bằng cả nàng, giờ phút này nhìn khóe miệng nàng nhàn nhạt ý giễu cợt, hắn cảm thấy mặt mũi mất hết.

"Nhanh ăn đi." Sở Diệc Dao không có biện pháp cởi trói cho hắn, cũng không thể nhìn hắn chết đói, đưa bánh bao tới trước mặt hắn, nhìn hắn kinh ngạc, không kiên nhẫn nói, "Ta sẽ không cởi trói cho ngươi, ngươi có ăn hay không, nếu chết đói đám người kia càng đỡ hao tâm tốn sức."

Thật lâu sau, Tào Tấn Vinh mở miệng.

Vẻ mặt hắn đầy dẫy nhục nhã phẫn nộ, còn có bị Sở Diệc Dao khinh thị, hắn không cam lòng há miệng cắn bánh bao trong tay nàng, cái thứ khô khốc này căn bản khó có thể nuốt trôi, nhưng vừa rồi nàng đều ăn hết, Tào Tấn Vinh nghĩ đến chỗ này, há to cắn liên tục vài miếng, trong lúc nhất thời nghẹn đỏ cả mặt.

Sở Diệc Dao thở dài một hơi, Tào tam gia này nửa điểm sinh hoạt thường thức đều không có, nếu không có Tào gia rốt cuộc hắn làm thế nào tiếp tục sống, Tào lão phu nhân sủng ái quá mức biến hắn thành tên phế vật rồi.

Đứng dậy đi đến cạnh cửa, Sở Diệc Dao nhẹ nhàng gõ hai cái, "Đại ca, chúng ta một ngày cũng không uống nước, các vị đại ca có thể cho chúng ta ít nước được không." Bên ngoài không có tiếng đáp lại, một lát sau, một cái ống trúc được ném qua cửa sổ, Sở Diệc Dao nhặt lên, nhổ nút lọ, đưa đến bên môi hắn, thúc giục, "Uống nhanh đi."

Tào Tấn Vinh không thể ghét bỏ, chịu đựng ống trúc bẩn uống hai ngụm nuốt trôi bánh bao liền ngưng, Sở Diệc Dao đóng nút lại không có ý định uống, đặt sang một bên.

Tiêu chuẩn nuông chiều tiểu thiếu gia được thể hiện sống động trên người Tào Tấn Vinh, Sở Diệc Dao đối với hắn không thể nói là hận, chỉ cảm thấy Tào Tấn Vinh là một người đặc biệt phiền toái, chọc phải hắn luôn có chuyện liên tiếp kéo đến.

Nếu còn sống thoát khỏi đây, đây đại khái là chuyện khuất nhục nhất đời này của Tào Tấn Vinh, nàng bất hạnh bị liên lụy, lại may mắn làm người chứng kiện chuyện hiếm có.

...

Dựa vào ánh trăng, Tào Tấn Vinh nhìn về phía Sở Diệc Dao, lại phát hiện nàng đang ngủ thiếp đi, tựa trên đống rơm thoạt nhìn còn ngủ rất ngon, Tào Tấn Vinh xuy một tiếng, lại áp không được sự mệt mỏi buồn ngủ.

Nửa cái bánh bao sao đủ no, Tào Tấn Vinh vừa đói vừa mệt mỏi, cứng rắn nhìn chằm chằm cửa sổ không để cho mí mắt mình rũ xuống, hắn sẽ không chết, càng sẽ không chết ở chỗ này.

...

Chờ hắn tỉnh lại trời đã sáng, cửa ra vào đang mở, người cầm dao nhỏ uy hiếp hắn hôm qua đi tới, nhìn hắn một cái, kéo cái bao bố ra khỏi người hắn, cầm dao nhỏ cắt đứt sợi dây thừng trên chân hắn, trực tiếp kéo hắn đi ra ngoài.

Bị trói một ngày Tào Tấn Vinh căn bản không có biện pháp đuổi kịp tốc độ của hắn, cơ hồ là bị kéo lôi ra ngoài, cơ thể lảo đảo đụng một cái vào khung cửa, sau đó lại có người tiến vào kéo Sở Diệc Dao.

Trên mặt Sở Diệc Dao lộ vẻ thản nhiên, thẹn thùng nhìn người kia, "Đại ca, chúng ta phải rời khỏi đây, có thể để cho ta sửa soạn lại một chút hay không?"

Người nọ nghe xong đi ra ngoài, còn đóng cửa lại, Sở Diệc Dao thở phào nhẹ nhõm, rút một cây trâm trên tóc ném vào trong đống rơm rạ, lại lấy một nắm rơm đậy lên, lập tức làm bộ như thu thập y phục gọn gàng hô xong.

Người nọ mở cửa, Sở Diệc Dao mượn cớ che khuất tầm nhìn, thấy hắn đi vào trong phòng nhìn nhìn khắp nơi, giống như đang kiểm tra, trong lòng Sở Diệc Dao lập tức căng thẳng, nhìn hắn từ từ đi qua đống cỏ đến bên cạnh đẩy bả vai nàng đi, Sở Diệc Dao cứng người đi ra ngoài, xe ngựa hôm qua chở nàng tới đã không thấy tăm hơi, một người dẫn đường, Tào Tấn Vinh bị bắt đi phía trước, Sở Diệc Dao ở phía sau, đằng sau còn có một người đi theo.

Hai tay Sở Diệc Dao bị trói sau lưng, đường lên núi không dễ đi, thân thể Tào Tấn Vinh phía trước cũng không vững vàng, vấp ngã vài cái, người nọ căn bản mặc kệ trực tiếp đẩy hắn, Sở Diệc Dao nhìn hắn lại một lần nữa té ngã sau đó chật vật bị túm lên, chậm rì rì theo ở phía sau, đột nhiên dưới chân bước vấp, Sở Diệc Dao thuận thế ngả sang một bên, mày nhăn lại, thống khổ hô một tiếng.

Người phía sau vội vàng chạy đến kéo nàng lên, Sở Diệc Dao cũng mặc kệ bị thương ở đâu, nhịn đau tiếp tục đi lên phía trước.

...

Thẩm Thế Hiên và Sở Mộ Viễn đuổi tới căn nhà cũ kia đã là chuyện một canh giờ sau, bọn họ vận khí tốt tìm được tiểu hài tử được Sở Diệc Dao đỡ trong ngõ, đứa bé kia trong miệng không ngừng hô xe xe, lại kêu tỷ tỷ, che mặt nói sợ hãi, bọn họ đoán là Sở Diệc Dao bị xe ngựa mang đi, người trong ngõ cũng nói có thấy một xe ngựa đi ra ngoài, một đường hỏi thăm ra khỏi thành, lại qua hai ba ngã ba bọn họ mới tìm tới đây.

Hai người một đêm không ngủ tinh thần không tốt lắm, hộ vệ đi theo tiến vào phòng, bên trong không có một bóng người, Sở Mộ Viễn nhìn thấy ống trúc đựng nước ở dưới sàn, nhìn thoáng qua Thẩm Thế, "Tìm tiếp xem."

Trong phòng trống trải chỉ có một đống rơm rạ, ánh sáng ngoài phòng chiếu vào, Thẩm Thế Hiên xoay người đột nhiên trước mắt chợt lóe phản quang từ giữa đống rơm, hắn vội vàng tiến đến tìm kiếm, tìm được một cây trâm vàng, Sở Mộ Viễn vui mừng, "Là Diệc Dao, cái này là ta đi mua cùng nàng."

Thẩm Thế Hiên mặc dù không có biểu hiện ra ngoài, nhưng tay cầm cây trâm lại hơi run rẩy một chút, ra ngoài phân phó hộ vệ, "Chia nhau ra tìm, nhất định nàng còn bỏ lại vật gì đó, nếu tìm được Sở tiểu thư, không được phép hành động thiếu suy nghĩ."

Đoàn người lập tức phân thành ba đội đi tìm, xung quanh cánh rừng cũng chỉ có một con đường này, Thẩm Thế Hiên chú ý đến một dọc cỏ bị dẫm nát dưới chân, ngẩng đầu nhìn lên núi, nói với người phía sau, "Các ngươi theo ta đi lên."

Đường lên núi gần như không có, căn bản ít người đi nên không có đường cụ thể, chỉ cần có người đi qua sẽ lưu lại chút ít dấu vết như bụi cỏ bị dẫm đạp qua, cành cây bẻ gãy, một người hộ vệ đi ở phía trước rốt cuộc tìm được hà bao ném ở trong bụi cỏ lúc Sở Diệc Dao ngã xuống.

Thẩm Thế Hiên nắm chặt hà bao, bước nhanh đi lên dẫn đầu, một gian nhà gỗ nhỏ ở giữa núi rừng rất nhanh xuất hiện trước mắt bọn họ.

...

===============


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.