Mặc dù trong lòng Tư Không Thận không hiểu cái gọi là thù mới nợ cũ của Mộ Lam Yên là ý gì, nhưng mà trước mắt thật sự không phải là lúc nàng dính vào. Mới vừa rồi, hắn không lên tiếng đặc biệt quan sát bốn phía, xác định trừ người mà Tất Ngôn Nam dẫn theo, chung quanh đây cũng không có binh đội khác nữa, mới cố ý ra tay ngăn cản Mộ Lam Yên, nhân tiện chợt kéo tới phía sau của mình.
"Ta biết rõ ngươi dẫn theo những đội ngũ này tới đây, dầu gì chúng ta cũng đã từng huynh đệ. Mặc kệ là ngươi tha ta một mạng hay là ta tha cho ngươi một mạng, có thể dẫn chúng ta đi tìm Tư Không Vũ không?"
Tất Ngôn Nam nghe theo sững sờ, thật ra thì hắn cũng không biết tại sao trước đó lại đột nhiên cáu thẹn với tức giận, chỉ là sau khi trải qua hai bàn tay của Mộ Lam Yên đánh tới —— cả người quả thật hình như tỉnh táo rất nhiều. Trải qua Tư Không Thận nhắc nhở, hắn mới ngạc nhiên cảm tạ lần hành động này của mình cũng không có nói cho người khác biết. Bằng không, quả nhiên là hãm hại huynh đệ vào bất nghĩa!
Sau khi ba người thương lượng một lúc, bèn quyết định trước tiên đến Dưỡng Tâm điện xem một chút.
Trong cung, phần lớn thị vệ đều bị sai phái ra đi toàn trường tìm bóng dáng Tư Không Thận và Mộ Lam Yên. Trong ngày thường số lượng thái giám cung nữ khá nhiều, lúc này cũng là thưa thớt. Mặc dù bọn họ có chút nhận được Tư Không Thận, nhưng chẳng biết tại sao, dù là đi qua bên cạnh bọn họ, cũng tạm thời cho là không thấy.
Cho nên, thời điểm bọn họ đi đến Dưỡng Tâm điện, vẫn tính là tương đối nhanh.
Lúc Tư Không Trung Minh còn tại thế, dầu gì Dưỡng Tâm điện cũng là tràn đầy chính khí. Mà giờ khắc này, tuy là ánh nắng tươi sáng thế nhưng cửa cung điện đóng chặt lại, lại làm cho Mộ Lam Yên nhìn trong lòng có chút sợ hãi.
Lại như bên trong có một quái thú lớn.
Tư Không Thận thấy Mộ Lam Yên đứng ở ngưỡng cửa chính điện đột nhiên không có động tĩnh, đặc biệt dừng bước: "Thế nào?"
"Không có, không có gì." Mộ Lam Yên có chút ngây ngẩn, thu hồi tầm mắt trừng trừng từ phía trước nhìn Tư Không Thận, trái tim đột nhiên nhảy lên kịch liệt không có quy luật chút nào, lúc lâu mới tiếp tục mở miệng: "Ta cảm thấy, bên trong dường như có chuyện gì đó không tốt xảy ra."
Tư Không Thận giật giật bờ môi, lo lắng những ngày qua Mộ Lam Yên trải qua nhiều chuyện thay đổi rất nhanh như vậy, trái tim có chút không chịu nổi. Nhưng còn chưa chờ hắn thu xếp xong từ ngữ, Tất Ngôn Nam phát hiện bọn họ không cùng đi lên, đặc biệt đi trở về mấy bước: "Các ngươi còn không mau theo kịp một chút. Lúc trước, ta nghe thấy từ hôm qua Tư Không Vũ triệu tập đại thần các lộ, mọi người cả đêm không về. Bây giờ nghĩ lại, sợ là có chuyện không tốt xảy ra, trước tiên hãy đi xem một chút!"
Tư Không Thận gật đầu một cái, lại lo lắng trạng thái của Mộ Lam Yên, vốn muốn cho nàng đi chỗ khác nghỉ ngơi một chút trước, mới vừa mở miệng một cái, đã bị đối phương mở miệng ngăn lại.
"Chúng ta mau đi đi, không chừng Tư Không Vũ xảy ra cái yêu thiêu thân gì đó. Hơn nữa, mẫu phi của ngươi cũng không ở trong cung ư, ngộ nhỡ bị hắn lấy ra làm uy hiếp, lại là không tốt!"
Trong lòng Tư Không Thận quả thật sốt ruột mẫu phi của hắn, cho nên cũng không nói gì nữa, đoàn người nhanh chóng đi vào. Vẫn từ cửa chính đến Dưỡng Tâm điện, chung quanh không có một bóng người, mặc dù lo lắng trong đó có mai phục, có điều nhớ tới người cẩn thận nữa thì trên tay bọn họ cũng không có người nào, chẳng bằng thoải mái đi vào.
Cuối cùng, gần tới cửa thì mới truyền ra một đợt tiếng kêu nữ chói tai từ bên trong.
Tư Không Thận cả kinh trong lòng, cũng may tiếng này không phải là mẫu phi của hắn.
Bên trong Dưỡng Tâm điện đứng đầy quan viên lớn nhỏ. Mỗi người cúi đầu, trầm mặc không nói, hiển nhiên sợ nam tử nóng nảy trên long ỷ.
Tư Không Vân giống như một cây cọc gỗ đứng ở dưới điện, Tư Không Vũ ngồi ở phía trên, thái độ phách lối, hoàn toàn miệt thị mỗi người phía dưới. Ngay ở một bên long ỷ, có treo một bức rèm che, phía sau bức rèm che mặt như ẩn như hiện xuất hiện một nữ nhân ngồi ngay ngắn.
Mới vừa rồi, bọn họ cũng chỉ là giết một cung nữ động tác có chút chậm chạp, ngay cả thời gian kéo ra ngoài cũng là bỏ bớt, trực tiếp do kiếm thủ một đao mất mạng ở trước mặt chúng đại nhân.
Vì thế đã có không ít quan viên chính nghĩa muốn ra mặt quát mắng, làm sao đều bị đồng đạo bạn tốt, không tiếng động ngăn lại.
Ngay khi trên mặt Tư Không Vũ bộc lộ một chút gian trá, thời điểm khảo nghiệm ranh giới cuối cùng ở trong lòng của các quan viên, cửa chính của Dưỡng Tâm điện đột nhiên cọt kẹt một tiếng, rọi vào tia sáng le lói.
Mọi người quay đầu lại, khinh thường một cái, thấy người tới lại là Tư Không Thận, trong lòng tuy có vui mừng nhưng không dám biểu lộ ra. Chỉ liếc mắt, chính là yên lặng quay đầu lại.
Trong nháy mắt Tư Không Vũ thấy Tư Không Thận, mặc dù khóe mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc. Nhưng sau chốc lát, dường như đoán chắc hắn sẽ xuất hiện vậy, đột nhiên hừ lạnh một tiếng: "Cửu đệ của ta, ngươi rốt cuộc đã tới rồi!"
"Cửu hoàng tử điện hạ, Đại hoàng tử tội ác tày trời, tội ác chồng chất, không hề có lòng nhân đức. Ngươi nhất định phải làm chủ cho dân chúng thiên hạ Kỳ quốc!" Một quan viên đứng tương đối gần cửa của Dưỡng Tâm điện, đã không kềm chế được sợ hãi của nội tâm, đầu tiên nhìn thấy Tư Không Thận chính là lấy hết dũng khí, la lớn.
Hắn cho rằng, Tư Không Thận dẫn binh đội tới cứu bọn họ.
Kì thực không phải vậy, Tư Không Vũ giống như hoàn toàn không chịu uy hiếp, hai mắt hung tàn nhìn chằm chằm quan viên mới vừa nói chuyện, chỉ nói ra một chữ "Chết", người nọ chính là ngã xuống đất trong khoảnh khắc.
Ngay cả thời gian Tư Không Thận kêu đừng cũng không có.
Nhìn thấy đồng liêu cũng bởi vì một câu nói mà cứ chết như vậy, người còn dư lại vì bảo toàn tánh mạng, càng thêm khúm núm. Thấy Tư Không Thận, chỉ đi ra chút y như e sợ tránh không kịp vậy.
Tư Không Thận quét mắt một vòng chung quanh Dưỡng Tâm điện, mới chú ý tới che giấu ở trong góc vậy mà tất cả đều là người Đại Bằng ngoại bang.
"Ngươi rốt cuộc làm cái gì đối với bọn họ?" Tư Không Thận nổi giận nói với phía trên.
Tư Không Vũ chợt cười ha ha một phen, đứng dậy từ trên long ỷ. Trên khuôn mặt u ám khảm nạm một đôi mắt ác độc, chưa bao giờ rời khỏi trên người của Tư Không Thận.
"Ta làm cái gì đối với bọn họ, ngươi hỏi bọn họ một chút chẳng phải sẽ biết rồi. Chẳng qua, ta càng hiếu kỳ hơn chính là làm sao ngươi bình yên đi tới nơi này, khắp thành đều đang lục soát đối với ngươi." Nói tới nơi này, đôi mắt không hiểu đột nhiên nhớ tới trước kia giống như hiểu ra: "A, ta nhớ ra rồi, bên cạnh ngươi còn có một Mộ Lam Yên tinh quái. Ở Giao châu, thật sự là thiếu chút nữa, nàng đã thành nữ nhân của ta rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc. . . . . ."
Bộ dáng Tư Không Vũ lắc đầu thở dài, nhất định chính là làm cho người ta hận không thể ra tay xé hắn.
Mặc dù Tư Không Thận rất có kích động xông lên đánh đối phương một quyền, nhưng cả nơi này đều là người của đối phương, hắn cũng không tiện tùy ý ra tay. Tr@ng D1)LQD bvbl3 Hắn ổn định hơi thở, tiến lên vài bước, khi dừng lại ở bên cạnh Tư Không Vân thì hắn mới phát hiện đối phương có chút kỳ quái.
Tư Không Vân cúi đầu, hai mắt vô hồn.
Tư Không Vũ nhìn thấu nghi vấn của Tư Không Thận, hừ lạnh một tiếng: "Nô lệ của ta thoạt nhìn như thế nào? Ta cho hắn uống cổ độc mà ta nghiên cứu đã lâu. Hiện tại ta bảo hắn giết chết ngươi, hắn thật sự sẽ giơ đao lên tới đấy."
"Hắn là huynh đệ của ngươi!" Tư Không Thận cắn răng mở miệng.
"Huynh đệ ruột thì như thế nào?" Trong nháy mắt, giọng của Tư Không Vũ trở nên nóng nảy, "Các ngươi cũng chỉ là chướng ngại vật trên đường ta trở thành vương giả, tới một người giết một người, tới một đôi ta giết một đôi!"
"Tại sao?"
"Tại sao?" Tư Không Vũ tự giễu tự cười hỏi ngược lại, dừng một chút lại là mở miệng: "Cái này thì phải hỏi mẫu phi của ngươi một chút rồi!" Kèm theo tiếng nói vừa ngừng, tiếng cười điên cuồng của Tư Không Vũ vang vọng cả Dưỡng Tâm điện.
Con ngươi của Tư Không Thận vừa rụt lại, lúc này mới chú ý tới mành trướng bên cạnh, đó là cho thái hậu hoặc là hoàng hậu dùng.
"Mẫu phi?" Tư Không Thận nhắm tới phía bóng dáng như ẩn như hiện phía sau mành trướng, không can đảm xác định mở miệng hỏi thăm.
Yên lặng một hồi, phía sau bức rèm che này đột nhiên truyền ra một đợt hừ lạnh.
Tư Không Thận nghe giọng này không phải mẫu hậu của hắn, trong lòng chính là thư giãn một chút. Nhưng không biết làm sao, đối phương vừa mở miệng, trong nháy mắt lại phá tan hy vọng của hắn thành số không.
"Mẫu hậu của ngươi sợ là chờ ngươi đến phía dưới mới có thể gặp được!" Phía sau bức rèm che trước mặt, nữ nhân vừa nói chuyện, đột nhiên đứng dậy, cung nữ đỡ đi qua bên cạnh, chậm rãi đi ra từ sau rèm.
Nữ nhân kia mặc phượng quan hà bí. Trên mặt trang điểm tinh xảo, một đôi mắt thâm thúy lão luyện hệt như một thanh kiếm, xuyên qua thân thể Tư Không Thận.
Nàng chính là mẫu thân của Tư Không Vũ, người đầu tiên đảm nhận hoàng hậu của Tư Không Trung Minh!
Lúc này, Tư Không Thận mới hoàn toàn tỉnh ngộ tuy rằng Tư Không Vũ có thể điều khiển nhiều binh lính ngoại bang như vậy, sợ tất cả đều là công lao của nữ nhân trước mắt này. Hắn đối với nàng, có một chút ký ức thoáng qua trong miệng mẫu thân của hắn.
"Nhìn thấy ta, chắc hẳn cũng không ngờ chứ?" Giọng của Na Trát Phỉ Phỉ có chút hả hê mở miệng nói. Tầm mắt dời đi từ trên người của Tư Không Thận, hơi đi vài bước, vừa đi vừa nói: "Trong lòng ngươi nhất định đang buồn bực, ta nhốt mẫu thân của ngươi ở nơi nào. Hiện tại, ta có thể nói cho ngươi biết, mẫu thân của ngươi, Mạnh Cơ đã bị ta giết. Hơn nữa trước khi chết, ta đặc biệt tìm mấy tiểu tử trẻ tuổi sức lực cường tráng của Đại Bằng chúng ta, tiễn nàng đoạn đường."
"Lời này của ngươi có ý gì?" Tư Không Thận siết chặt xương ngón tay trắng bệch, cắn răng hỏi thăm.
Na Trát Phỉ Phỉ ngông cuồng cười một tiếng: "Có ý gì? Chính là để cho nàng trước khi chết, nếm thử cảm giác ai cũng có thể làm chồng. Để cho nàng coi như đến phía dưới, cũng không còn mặt mũi gặp mặt tiên hoàng!"
Tư Không Thận hận đến mức lập tức xông lên phía trước, không biết làm sao mới vừa rồi Tư Không Vân vẫn không lay được đột nhiên đưa tay, ôm lấy hắn: "Tại sao ngươi đối với mẫu hậu của ta như vậy? Lúc ngươi đi, nàng vừa mới vào cung không bao lâu!"
"Hừ, Mạnh Cơ là nói với ngươi như thế?" Na Trát Phỉ Phỉ khinh miệt nhìn người dưới điện một cái, ánh mắt có chút thương hại nhìn đối phương: "Nếu mẫu thân của ngươi đã không cách nào lên tiếng nữa, vậy thì để ta đến nói cho ngươi biết được rồi. Năm đó, nếu không phải nàng ta, diễn khổ nhục kế trên bản thân, uống hết chén thuốc phá thai lẽ ra nên bị ngăn lại kia, làm sao ta lại bị tiên hoàng trục xuất khỏi vị trí hoàng hậu, liên lụy Vũ Nhi của ta, để mặc cho mẹ con chúng ta tự sinh tự diệt. Năm đó tuy ta có lòng hại đứa nhỏ trong bụng nàng ta, nhưng nếu không phải là nàng ta, làm sao lại để cho mẹ con chúng ta đến hôm nay mới có cơ hội đi tới nơi này. Kết quả hôm nay của nàng ta hoàn toàn chính là nàng ta gieo gió gặt bão!"
"Ta không tin!" Tư Không Thận rống giận.
"Nếu như ngươi không tin, vậy thì ngươi đi xuống dưới, giáp mặt hỏi mẫu thân ngươi đi!" Na Trát Phỉ Phỉ dứt lời, đột nhiên hô về phía binh lính Đại Bằng hai bên: "Tư Không Thận có ý mưu nghịch tạo phản. Hôm nay Đại hoàng tử Tư Không Vũ bắt tại chỗ, bị phạt chính đáng nơi đó, còn không mau ra tay!"