Đích Nữ Không Làm Phi

Chương 21: Nên về rồi



Editor: trang bubble ^^  

Hai ba bộ khoái không biết từ nơi nào nhô ra, dần dần đến gần Mộ Lam Yên. Mắt thấy sắp đụng đến họ, Mộ Lam Yên đột nhiên lấy kim bài trong ngực ra, giơ về phía trên công đường: "Lệnh bài Ngao Tháp phủ thừa Tông Nhân ở đây, ai dám lỗ mãng!"

Lời nói của Mộ Lam Yên vừa ra, khắp nơi đột nhiên yên tĩnh lại.

Bộ khoái vây ở bên cạnh Mộ Lam Yên đột nhiên giống như bị điểm huyệt vị vậy, không dám nhúc nhích chút nào. Nam tử thư sinh còn phồng mũi trợn mắt trước đó, giờ phút này biểu cảm bộ mặt không dám tin tưởng nhìn chằm chằm họ.

Mộ Lam Yên cười hả hê, lại đổi lấy sự không tin của thư sinh nam tử. Sư gia căm hận đầy mặt muốn phun một bãi nước miếng ở trên mặt đối phương: "Ngươi đi đâu lấy đến một khối đồng nát sắt vụn như vậy, đã thành là lệnh bài của đại nhân Tông Nhân phủ thừa rồi. Thật sự là muốn cho người ta cười đến rụng răng rồi! Người đâu, còn không mau bắt hai nữ tử hương dã bất chấp vương pháp, khi quân bưng bít người trên này lại!"

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Trang Lệnh vẫn không tỏ thái độ đột nhiên hô to một tiếng: "Dừng tay!", chính là gương mặt khó có thể tin đứng dậy, rồi sau đó bước nhanh đi tới phía Mộ Lam Yên.

Sư gia chưa từng trải qua việc đời, Trang Lệnh tự nhiên không phải thế. Lúc trước, hắn đã biết Nhị hoàng tử tới chơi, mấy lần tới cửa thăm viếng, cũng không thể thấy được hoàng tử điện hạ đã khiến hắn cảm thấy thất vọng. Hiện nay lại không nghĩ rằng Nhị hoàng tử chân trước mới vừa đi, lại đột nhiên xuất hiện một phủ thừa đại nhân, mặc kệ có phải là thật hay không, xác nhận một chút tóm lại không sai.

Sư gia vốn là phách lối, thấy bộ dáng Trang Lệnh như vậy, trong nháy mắt mất đi ngôn ngữ. Lúc ngây người như phỗng đứng tại chỗ mặc cho Trang Lệnh đi qua, đẩy về sau một cái, nói nương một cái mới đứng vững.

Trang Lệnh nhận lấy lệnh bài từ trong tay Mộ Lam Yên, nhìn tỉ mỉ trước sau một phen.

Phía trước là tên của Ngao Tháp, còn lại phía sau lệnh bài là dấu ấn của Ngao Tháp. Ấn ký kia, Trang Lệnh một cái đã nhìn ra quả thật xuất phát từ tay hoàng gia, tuyệt đối không phải ngụy tạo, lập tức chính là hai chân mềm nhũn té quỵ trên đất.

"Vi thần ra mắt Ngao nhị tiểu thư, tiểu thư vạn phúc an khang!"

Đứng ở một bên, tâm tình sư gia phức tạp đã không biết lấy cảm xúc gì để bày tỏ cảm giác trong lòng. Vốn là hắn vội vội vàng vàng xông tới, cũng bởi vì nghe người ta nói sáng sớm Trang Lệnh đang khai đường, hắn cho là hôm nay có vụ án gì quan trọng muốn bắt đầu thẩm, hắn ngủ quên tới trễ. Cho nên lúc thấy Mộ Lam Yên và Tố Quý, hắn đã cho rằng đúng lúc nên biểu hiện một chút. Chưa từng nghĩ, hắn không cẩn thận lại dậm ở trên đầu thái tuế.

Ánh mắt Mộ Lam Yên yêu kiều khinh người quét mắt một vòng mọi người ở đây, trong lòng một lóe lên ý nghĩ khiến nàng đột nhiên bắt đầu không biết ý vị. Thì ra là nàng vẫn rất hưởng thụ cảm giác mọi người cúi người bái lạy, có một đời trước đi theo vương giả tiếp nhận người khác làm lễ, vậy mà giờ phút này nàng lại quyến luyến khi đó.

"Cho nên ngươi biết làm như thế nào rồi chứ?" Giọng nói của Mộ Lam Yên cứng rắn hỏi.

Trang Lệnh đã biết được thân phận của đối phương, tự nhiên không dám trì hoãn lung tung, ngẩng đầu lên chính là chất vấn sư gia một tiếng: "Thi thể đứa bé mang về từ Mạnh phủ kia đâu?"

Sư gia nghe tiếng, đầu tiên là sững sờ rồi sau đó vẻ mặt đầy đau khổ, thật giống như khóc lên: "Lão gia, ngày hôm qua thì người dặn dò ta sai người kéo thi thể kia ra ngoài đốt, ngài bảo ta đi đâu tìm thi thể cho ngài đây!"

"Chuyện này......" Lúc này, Trang Lệnh mới hồi tưởng lại, hôm đó người áo đen tới tìm hắn thì đã hạ lệnh bảo hắn đốt tất cả thi thể mang ra ngoài từ Mạnh phủ ra tro. Mạnh lão gia và một đôi nữ nhi nữ tế kia dĩ nhiên là bị bên họ hàng mang về. Mà kẻ không ai nhận lãnh để ở trong phủ nha mấy ngày lại cảm thấy tanh hôi, quả nhiên là kéo ra ngoài đốt.

Thi thể không có, Trang Lệnh chỉ có thể khổ sở nhìn Mộ Lam Yên, chờ xử lý.

Mộ Lam Yên chợt ngã về phía sau, cũng may Tố Quý nhanh tay đỡ nàng, mới không để cho nàng ngã trên mặt đất.

Mộ Lam Yên cảm thấy cánh mũi có chút chua xót đau đớn, khắc chế đôi mắt đẫm lệ không để cho nó chảy xuống. Mấy ngày nay nàng nhọc nhằn khổ sở chờ đợi, không phải là vì tâm nguyện cuối cùng là mang Vương Mãng về quê nhà. Nhưng bây giờ, không mang được không để cho nàng nhìn Vương Mãng một lần cuối cùng, đã bị mọi người trước mắt thiêu thành một đống bột. 

Nàng cũng không hận người khác, chỉ hận mình tới quá muộn.

Tố Quý nhẹ nhàng kêu nàng, Mộ Lam Yên mới ngạc nhiên thức tỉnh.

Giờ phút này nàng chỉ là một người cầm lệnh bài, thay tỳ nữ đòi hỏi thi thể của ca ca.

"Vậy các ngươi nói, làm sao bây giờ?" Lời này là hỏi bọn họ, cũng là hỏi bản thân Mộ Lam Yên.

Sư gia phản ứng kịp, phịch một tiếng quỳ xuống trên đất, vội vàng nói: "Chỗ thiêu hủy chắc là còn có tro cốt đứa bé kia, nếu như không để ý, hiện tại ta bèn có thể dẫn bọn ngươi đi lấy trở lại."

Chợt tới chợt đi lăn qua lăn lại, mặt trời vốn là che khuất ở trong tầng tầng sương mù dày đặc, rốt cuộc vén ra mây mù thấy ngày sáng tỏ!

Lấy được tro cốt, Mộ Lam Yên bèn tha cả đám người Trang Lệnh, dẫn theo Tố Quý, cặp mắt vô hồn đi ở trên một đường nhỏ có chừng phù hợp hai cái bánh xe. Hai bên đều là núi non trùng điệp chất chồng, trước không thôn xóm, sau không nhà trọ. Trên đường, Tố Quý cũng chỉ là không nói gì, đi sát ở đằng sau lưng Mộ Lam Yên. Chỉ là càng đi vào trong, trong lòng Tố Quý lại càng thêm hốt hoảng.

Từ lúc tiếp nhận cái bình sứ này, trạng thái của Mộ Lam Yên giống như bảy phách mất sáu. Hơn nữa, chính là bộ dáng này đã dẫn Tố Quý đi ước chừng hơn một canh giờ.

Tố Quý dù chưa là người làm nhưng cũng chịu đựng được nổi bước chân như vậy. Huống chi, bốn phía đã không phải là chỗ Tố Quý có thể biết, đi tiếp nữa, sợ là sắp lạc rồi.

"Tiểu thư, tiểu thư. Chúng ta đi như vậy đã lâu rồi. Người đây là muốn đi nơi nào? Phu nhân không tìm được chúng ta, sợ là sẽ sốt ruột đó!" Tố Quý tiến lên, tốn sức nói.

Trước mắt Mộ Lam Yên rốt cuộc có người quen mặt, trang ## bubble rồi mới đi ra từ trong mạch suy nghĩ của mình.

Nàng muốn đi đâu? Nàng tự nhiên là muốn trở về Mộng Lý Hồi của nàng!

"Tố Quý." Mộ Lam Yên đột nhiên nói, lòng bàn chân hơi đau đớn: "Nếu không ngươi trước trở về một chuyến, báo tin bình an với Mẫn phu nhân. Nhân tiện ngươi giúp ta đưa khối lệnh bài này trở về, nói tiếng cảm ơn với Mẫn phu nhân."

"Vậy còn người?"

"Ta, ta đưa xong đồ lại trở về." Mộ Lam Yên đột nhiên nói nhẹ nhàng, híp đôi mắt một cái nở nụ cười. Tố Quý nhìn tiểu thư, tâm tình đột nhiên thay đổi tốt, trong lòng chần chờ rồi cũng chầm chậm bỏ đi. Lúc gần đi, Mộ Lam Yên còn muốn đưa tất cả tiền bạc trên người của Mẫn phu nhân đều cho đối phương, bảo Tố Quý đi tới nơi có người mướn chiếc xe ngựa trở về.

Tố Quý vốn là không đồng ý, nhưng cũng không làm gì được Mộ Lam Yên nói khéo như rót.

Đưa đi người đi theo cuối cùng, Mộ Lam Yên ngẩng đầu lên, mặc cho ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào trên mặt của nàng, in ra bóng dáng nồng đậm và hàng mi dài mảnh. Nhìn bóng dáng Tố Quý từ từ đi xa, gánh nặng trong lòng đột nhiên hệt như giảm bớt. Khuỷu tay khóa chặt tro cốt Vương Mãng trong ngực, xoay người giẫm nhẹ bước chân, nhanh chóng đi tới sâu trong núi lớn!

Nếu như nhớ không lầm, chỉ cần vượt qua ngọn núi lớn kia, là có thể đi về!

Yến Thành, trong khách điếm.

Đã qua lúc xế trưa, Mộ Lam Yên và Tố Quý chậm chạp không thấy bóng dáng khiến Mẫn phu nhân ở gian phòng lúc nào cũng đứng ngồi không yên. Ngồi trên băng ghế, nhanh chóng lần Phật châu, trong miệng không ngừng đọc thuộc lòng Chú Đại Bi. Trên bàn mặc dù đốt hương nhang tĩnh tâm ngưng thần, nhưng cũng không dẹp yên được nội tâm lo lắng của Mẫn phu nhân giờ phút này.

Từ lúc sau buổi cơm trưa, Tiểu Thúy và Dung Thố đã vẫn đi theo bên cạnh Mẫn phu nhân. Thấy phu nhân khó chịu như thế, Dung Thố lập tức bèn bắt đầu oán trách bất bình thay phu nhân: "Phu nhân, trước đó nô tỳ đã nói Mộ Lam Yên này không tin được. May nhờ Nhị hoàng tử điện hạ còn mong nàng cho là con gái của ngài. Ta xem chính là lòng muông dạ thú!" Tiểu Thúy nghe giọng điệu Dung Thố không đúng, lập tức tiến gần lên tiếng ngăn lại, nhưng không nghĩ, vẫn bị nàng đã nói xong tất cả rồi: "Lời ngon tiếng ngọt trộm lấy lệnh bài của lão gia, hiện tại sợ là không biết đang sung sướng ở nơi nào đó!"

Mẫn phu nhân nghe xong, tức giận vỗ bàn mà nhìn.

Tiểu Thúy chỉ sợ Dung Thố mở miệng nói thêm nữa càng thêm chọc giận phu nhân, lập tức giành ở trước mặt Dung Thố giải thích: "Phu nhân bớt giận, Dung Thố cũng là quan tâm ngài, quan tâm lão gia."

Trong lòng Mẫn phu nhân đương nhiên biết Dung Thố có lúc nói chuyện không trải qua đầu óc, nhưng cũng là thật lòng thật dạ chân thành với bọn họ. Đây cũng là nguyên nhân nàng đồng ý Ngao Tháp sắp xếp một cô gái như vậy ở bên cạnh. Suy nghĩ một chút, nàng vẫn là áp chế lửa giận trong lòng mới vừa nhô ra, nói thật nhỏ: "Đợi sau khi trở về phủ, tự động chép quy tắc trong phủ một trăm lần giao cho ta."

Dung Thố tự biết có lòng tốt bị mất mặt, bèn lập tức cũng không nói thêm gì nữa.

Đang lúc này, một tỳ nữ dẫn Tố Quý, bèn vội vàng đi vào từ ngoài cửa.

"Phu nhân!" Sau khi Tố Quý hô qua một tiếng, lập tức đã quỳ gối bên chân Mẫn phu nhân.

Mẫn phu nhân thấy người kia ôm tâm tính thấy chết không sờn, lập tức trái tim chính là nhảy vội một phen.

Tố Quý trở lại một mình, chẳng lẽ là Lam Yên đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng Mẫn phu nhân càng thêm lo lắng nồng đậm, vội vã đỡ Tố Quý kề người dậy: "Nha đầu, ngươi mau dậy đi, nói tỉ mỉ với ta tình huống như thế nào!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.