Đích Nữ Không Làm Phi

Chương 26: Quà sinh nhật cũ



Editor: trang bubble ^^  

Mộ Lam Yên vừa dứt lời thì Tố Quý phát hiện đối phương đã đi ra vài bước, vội vàng cầm đồ lên nhanh nhẹn đi theo: "Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ không nhớ rõ những lời mà Tất tiểu vương gia gì kia đã nói. Chỉ là làm sao người nhớ rõ ràng thân phận của hắn như vậy chứ? Khi đó ở trên xe ngựa, ta thấy ánh mắt hai vị công tử kia nhìn người đều không bình thường, về sau sợ tiểu thư nhất định là mệnh quan lại quyền quý đó......"

Mộ Lam Yên thấy nha đầu này liến thoắng không ngừng, đưa tay nhẹ nhàng gõ trán của đối phương một cái, một mình cười mỉa một phen. Chỉ là đáy mắt lại giống như là sông băng vào tháng chạp vậy, lạnh làm cho người ta run lẩy bẩy.

Tố Quý nói những hình ảnh kia, tự nhiên là nàng không nhìn thấy. Nàng cũng không muốn nhìn thấy, trong lòng cực kỳ mong đợi, đây chẳng qua là một mình Tố Quý đoán mò mà thôi......

Không lâu lắm, Thanh Hữu và Dung Chi đã dẫn hai gã sai vặt mới tới, khiêng một cái rương lớn lảo đảo đi vào Liễu Tâm viện. Mộ Lam Yên bảo Tố Quý đóng lại toàn bộ từng cái cửa phòng vốn đã mở ra, tuyệt đối không thể nói nhiều một chữ với người ngoài.

Tố Quý chỉ nói gật đầu, làm xong từng cái, bèn đi cùng Mộ Lam Yên đến trong sân Liễu Tâm viện, nhìn gã sai vặt đặt một cái rương lớn xuống, bèn hỏi: "Đây là thứ gì?"

Thanh Hữu tiến lên, mở cái rương kia ra: "Đây là đồ phu nhân ban thưởng cho tiểu thư. Phu nhân nói, bên trong có một ít là cùng mang tới từ Yến Thành trước kia, còn có một ít là quà sinh nhật bắt đầu từ khi tiểu thư còn bé, mỗi một năm phu nhân đều chuẩn bị cho tiểu thư. Phu nhân nói, lẽ ra cái này nên tự mình đưa tới, nhưng quả thật là quá mệt mỏi, lại khẩn cấp muốn cho tiểu thư biết tấm lòng thân là người làm mẹ đối với tiểu thư của phu nhân, cho nên lệnh ta đưa tới. Còn có, phu nhân nói nhớ tới ngày đầu tiên tiểu thư ở lại nhất định là có rất nhiều chỗ không tiện. Nếu lúc bữa tối cảm thấy nhàm chán, thì đến Đức Mẫn viện cùng dùng bữa với phu nhân."

Mộ Lam Yên không nghĩ tới chính là sau khi tiến vào bên trong phủ này, quy củ vẫn nhiều như thế, ngay cả ăn cơm cũng là không ăn cùng lúc. Nhưng nàng cũng cảm thấy như vậy cũng vô cùng tốt, không cần mỗi ngày đối mặt từ ái của Mẫn phu nhân và thái độ thù địch của Ngao Tương.

Ngay sau đó chính là quỳ gối ra hiệu nói cám ơn với Mẫn phu nhân, giương mắt thì lại phát hiện tầng trên của cái rương đột nhiên nằm một chai son nước mang về từ Yến Thành, xa xăm nhớ lại lúc đó là Mẫn phu nhân mua hai chai, chỉ vì nói mùi thơm này kỳ lạ, chưa bao giờ ngửi thấy ở khác nơi. Mà trong ngày thường nàng lại không thích trang điểm, lúc ấy còn buồn bực, mua tới hai chai làm chi. Hiện tại sợ là một chai cho Mộ Lam Yên nàng, một chai khác cho Ngao Tương.

Mẫn phu nhân quả nhiên là tại mọi thời khắc đều sẽ nhớ vị còn gái nhỏ trong nhà kia.

"Nhị tiểu thư, nếu thấy rồi, vậy ta bèn dặn dò người làm đặt vào trong phòng cho ngươi như thế nào?"

Ánh mắt Mộ Lam Yên quét qua Thanh Hữu nói chuyện, lập tức ngăn cản: "Không cần!" Dừng một chút lại nói: "Bốn người các ngươi chính là người làm mẫu thân ta phân công cho ta, ngày sau nhất định cũng phải cùng nhau ở tại Liễu Tâm viện này với ta. Đồ này, ta và Tố Quý cùng nhau cầm đi vào là được, các ngươi đi trở về trước, thu dọn một chút đồ, ngày mai thì dời đi qua thôi. Tránh cho lúc ta cần các ngươi, các ngươi lại không có ở đây."  

Mộ Lam Yên nói không phải không có đạo lý, chỉ là bọn hắn còn chưa từng thấy chủ nhân có chủ ý như thế.

Thanh Hữu có chút khó có thể bắt bí liếc mắt nhìn hai vị đại ca khiêng đồ, thấy dáng vẻ đối phương cũng không có phản đối, lập tức bèn quỳ gối đáp lời: "Vậy thì làm phiền tiểu thư và Tố Quý cô nương."

Tố Quý mắt thấy bốn người lao động chân tay sống sờ sờ kia cứ tiêu sái rời khỏi Liễu Tâm viện như vậy, lập tức lại có chút không cam lòng, chỉ vào rương lớn trước mặt nói: "Tiểu thư, không có việc gì người ôm đồm việc này làm gì?"

Mộ Lam Yên có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói: "Vật bẩn trong phòng kia, trong nháy mắt là ngươi có thể dọn dẹp xong được không?"

Tố Quý có chút nghẹn lời, dĩ nhiên là không nghĩ tới Mộ Lam Yên nói điểm này. Mới vừa rồi, nàng chỉ tập trung tinh thần nghĩ tới thật vất vả đi theo chủ nhân, đi tới trong một phủ lớn, có thể không buồn không lo làm nha hoàn thiếp thân là được. Nhưng không ngờ mới vừa vào cửa bị người ném sắc mặt không nói, trước mắt lại còn phải làm cu li?

Ngay khoảng trống khi đối phương chần chờ, Mộ Lam Yên tự xưng là từ nhỏ đi theo Lãng Hổ từng học vài năm bản lĩnh, tuy rằng nhìn ngoài mặt yếu đuối, nhưng những thứ cần kỹ thuật như khiêng đồ này, nàng vẫn là không có vấn đề gì. Nàng cả người trang phục yêu kiều chiều chuộng, khí thành đan điền, đóng nắp rương lại, gầm lên một tiếng bèn nâng nó lên!

Tố Quý nghe tiếng, ngạc nhiên hoàn hồn phát hiện tiểu thư nhà mình vẫn còn có một mặt Hồng Vũ như thế. Lập tức khuôn mặt kích cỡ tương đương lòng bàn tay kinh ngạc đến ngây người, vẻ mặt đần độn giống như một kẻ đầu óc tối dạ......

"Tiểu thư, người đang làm cái gì vậy?"

"Tiểu thư, người mau để xuống!"

"Tiểu thư, đây cũng là chuyện của Tố Quý, sao có thể để cho người làm!"

......

Mộ Lam Yên vừa khiêng cái rương vất vả đi tới phía gian phòng họ ở tối nay, vừa chịu đựng âm thanh om sòm của Tố Quý. Còn kém một bước là sắp tiến vào cửa, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, chợt thuận tay bèn bỏ cái rương lại ở trên mặt đất.

Nhìn thứ to lớn vuông vức kia đột nhiên rơi xuống ở bên chân, Tố Quý theo sát ở bên cạnh Mộ Lam Yên, đương nhiên đầu tiên là sợ hết hồn, rồi sau đó mặt mê mang nhìn Mộ Lam Yên: "Tiểu thư, sao người thế nào không đỡ......"

Nha đầu này......

"Không phải ngươi không cho ta cầm sao?"

Tố Quý nghe nói có chút bối rối, đồ nặng như vậy. Dĩ nhiên chỉ là tùy tiện nói một chút, nàng đâu có cầm lên được......

Trong lòng Mộ Lam Yên nhìn tiểu nha đầu này, đã sớm hồi hộp, chỉ là trêu nàng một chút, bộ dáng đã là hoàn toàn không biết phải làm sao mới tốt.

"Tiểu thư...... Ngài, ngài mau đừng đùa ta." Tố Quý cúi đầu, tiếng thật nhỏ y hệt như muỗi vo ve.

Mộ Lam Yên tất nhiên không nhịn được nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai gầy yếu của Tố Quý nói: "Còn kém một bước tiến vào, cùng nhau đỡ vào với ta đi thôi, cũng coi như để cho ngươi làm hết nghĩa vụ chăm sóc ta!"

Kết cục như vậy, Tố Quý dĩ nhiên là tình nguyện nhìn thấy nhất. Ném đi một chút lúng túng mới vừa rồi, bộ dáng cười đùa khom lưng cùng với Mộ Lam Yên cầm vòng đồng bên cạnh cái rương lên, khiêng đi vào.

Chuẩn bị xong tất cả, Mộ Lam Yên mở cái rương ra lần nữa nhìn đồ vật bên trong một phen. Trên cơ bản tầng cao nhất đều là một chút đồ dùng hàng ngày, phía dưới mới là Thanh Hữu nói trước đó, quà sinh nhật hàng năm mà Mẫn phu nhân tặng cho con gái của nàng.

Mở ra mỗi một phần đều xen lẫn tờ giấy nhỏ, viết đều là năm đối ứng với nhau, cùng với tình cảm nhớ nhung của Mẫn phu nhân đối với con gái, 0di33xn0dafnl330fys0doon phía trên mỗi một câu đều là lời tâm huyết. Nhìn, Mộ Lam Yên không khỏi hốc mắt đỏ lên, thật là nhớ nhung mẫu thân trong Mộng Lý Hồi.

"Tiểu thư, tiểu thư, người xem, đây là giày nhỏ mà phu nhân chuẩn bị cho người lúc sinh ra." Trong tay Tố Quý cầm một đôi giày con cọp của trẻ sơ sinh, bảo vật thanh tú bình thường đung đưa ở trước mặt Mộ Lam Yên. Trong lúc lơ đãng ở trong giầy rơi xuống một trang giấy ố vàng.

Mộ Lam Yên mắt sắc nhặt nó lên: "Long Thanh năm hai mươi ngày mùng ba tháng hai, ngày con gái ta ra đời, chỉ vừa thấy mặt đã vội vã ly biệt, đau khó tự lành."

Chỉ là mấy chữ này, đã nhìn ra được tâm tình Mẫn phu nhân viết xuống có bao nhiêu hỏng bét. Có điều ngày trên tờ giấy này thật ra khiến Mộ Lam Yên cảm thấy rất là kinh ngạc, con gái của Mẫn phu nhân vậy mà ra đời chỉ cách nàng hai ngày.

Tố Quý chưa từng biết chữ, nghe trong miệng tiểu thư nhà mình lẩm bẩm gì đó, lại nhìn một chút trong tay đối phương vẽ một ít ký tự, gãi gãi đầu: "Tiểu thư ngươi đang nói cái gì?"

Mộ Lam Yên đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Tố Quý, cười một tiếng bèn lại lần nữa nhét tờ giấy này về bên trong giày con cọp: "Sau khi xem nhớ cất tất cả đồ vật lại, tránh cho khi mẫu thân đi tới, ngộ nhỡ muốn xem những thứ này, không tìm được ta chỉ có thể yêu cầu ngươi tới hỏi!"

Tố Quý bị dọa sợ đến khẽ run rẩy, lập tức thả giầy cầm trong tay lại trong rương. Bộ dáng cả mặt không bao giờ đụng lại nữa, không khỏi làm trong lòng Mộ Lam Yên ấm áp lần nữa, có vài người vẫn là đơn thuần chút tốt. 

Lại nhìn đồ mấy lần, lại cảm thấy có chút không thú vị, nàng bảo Tố Quý thu dọn xong đồ, chính mình thì trở lại trên giường coi như sạch sẽ kia, ngã đầu nghỉ ngơi.

Chỉ là một lát, tiếng Tố Quý càu nhàu lại vang lên lần nữa: "Tiểu thư, sao lần đầu tiên nô tỳ phát hiện, người quả nhiên có chút mùi vị tiểu tử hương dã, một chút cũng không có hơi thở thục nữ đại gia khuê tú!"

Mộ Lam Yên nghe nói, tò mò hỏi: "Như thế nào là hơi thở thục nữ?"

"Chính là ăn không nói, ngủ không nói. Lúc nên đứng sẽ không ngồi, lúc nên ngồi sẽ không nằm, lúc nên nằm sẽ không ngồi xếp bằng như hòa thượng vậy!"

Mộ Lam Yên tỉ mỉ suy nghĩ, ngược lại đột nhiên cảm thấy có chút vừa bực mình vừa buồn cười. Cảm tình nha đầu này bây giờ là ghét bỏ mình không có hợp quy tắc? Hoàn toàn không giống như một tiểu thư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.