Nói đến những thứ này thì lại khiến Mộ Lam Yên hồi tưởng lại nàng đã từng tay trói gà không chặt kia......
Ở trong đời trước, không có một sư phụ học võ như Lãng Hổ dạy nàng, mười năm gần như Mộ Lam Yên đều bị mẫu thân Ôn Uyển Như che chở ở trên lòng bàn tay. Tam tòng tứ đức, lễ nghi liêm sĩ, cầm kỳ thư họa, loại nào mà nàng không biết. Ngoại trừ không ra cửa không bước cổng trong giống như tiểu tỷ muội trong thành kia, hiển nhiên Mộ Lam Yên chính là một đại gia khuê tú vạn năng toàn năng!
Thay vào đó một đời này, quả nhiên thời gian là thuốc độc, khiến nàng tẩy và nhuộm thành bộ dáng bây giờ. Trước mặt người ngoài còn có thể giả vờ giả vịt, một khi đến trước mặt người của mình như Tố Quý, bộ dáng nhóc con giả dối hoàn toàn bộc lộ ra, giấu cũng không giấu được.
Nghĩ quá nhiều rất nhiều, lật người, vốn rất mệt nhọc rã rời vì tàu xe, nàng để nguyên quần áo đã ngủ thiếp đi.
Vừa tỉnh giấc lại đã là qua một canh giờ có lẻ.
Bên trong gian phòng yên tĩnh, tất cả cửa sổ đều khép chặt, ngoại trừ tiếng hít thở khe khẽ như có như không thì cũng không nghe được loại thanh âm thứ hai nữa. Nằm ở trên giường nhỏ, Mộ Lam Yên đột nhiên mở hai mắt ra, mở trừng nhìn chằm chằm phía trên, kéo dài một hồi, mới đặt xuống đề phòng trong lòng, đột nhiên nhớ tới bản thân nằm ở Liễu Tâm viện của Ngao phủ!
"Tố Quý! Tố Quý!" Mộ Lam Yên lật người rời giường, lớn tiếng gào thét đôi câu.
Không bao lâu, ngoài cửa đã nổi lên một đợt tiếng bước chân dồn dập. Tố Quý vội vàng hấp tấp dốc sức đẩy cửa phòng Mộ Lam Yên ra, tìm tòi bóng dáng Mộ Lam Yên bên trong gian phòng một phen, mới nhìn kỹ thấy tiểu thư ngồi ở trên giường nhỏ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm hỏi: "Tiểu thư kêu ta gấp như vậy là có chuyện gì không?"
Mộ Lam Yên ổn định tâm thần một chút: "Vì sao ngươi không ở trong phòng ta?"
Trong lòng Tố Quý chỉ cảm thấy một chữ oan viết hoa, nhìn tiểu thư đen tối đầy mặt, ấp úng giải thích: "Ta thấy người buồn ngủ, trong lòng bèn nghĩ người cũng là mệt nhọc cả ngày, muốn đi nấu chút nước nóng cho người, để cho người tỉnh lại có thể thoải mái tắm ngăm nước nóng, nhân tiện thu dọn một phen Liễu Tâm viện này cho người. Cũng không thể vẫn để cho ngươi hạ mình ở tại phòng tôi tớ nhỉ......"
Lời của Tố Quý còn chưa nói hết, ánh mắt sắc bén của Mộ Lam Yên quét ngang tới, nàng ấy bị dọa sợ đến lập tức tắt tiếng.
"Ngươi đi quét dọn phòng bị người làm hư hại kia?"
Trong lòng Tố Quý chợt run rẩy, chỉ đành phải chất phát gật đầu một cái.
"Hồ đồ!" Mộ Lam Yên đột nhiên đứng dậy cả giận nói, nàng còn chưa dặn dò Tố Quý đi xử lý những thứ đó, chính là giữ lại còn có tác dụng. Nha đầu ngược lại rất tốt, trước tiên không nói tiếng nào giúp nàng thu dọn rồi!
Tố Quý có chút hốt hoảng nhìn tiểu thư nhà mình, bây giờ là tiến cũng không được, lui cũng không phải, không thể làm gì khác hơn là cứng ngắt đứng ở cửa chờ xử lý. Trong lòng đổ mồ hôi một hồi, cho tới bây giờ nàng chỉ là muốn giảm bớt áp lực của tiểu thư một chút, chưa từng nghĩ, không ngờ một lòng cẩn thận lại kéo chân sau của tiểu thư nhà mình. Một mình than một tiếng, một đôi mắt khẩn cầu chăm chú khóa chặt Mộ Lam Yên.
Chỉ thấy Mộ Lam Yên đầu tiên là mặt buồn rười rượi đứng ở phía trước giường hẹp đi qua đi lại, sau khi suy nghĩ một phen, đột nhiên nói: "Lấy nước tới đây, ta muốn tắm!"
Cánh hoa hồng rơi xuống nước, Mộ Lam Yên duỗi ra mũi chân như ngọc thăm dò nước ấm, bèn hoàn toàn ngâm thân thể ở trong nước ấm rải đầy cánh hoa. Tóc đen màu mực treo ở bên ngoài bồn tắm, nhắm mắt dưỡng khí mặc cho Tố Quý xoa bóp lưng cho nàng.
Chờ chốc lát, Mộ Lam Yên mặc một bộ áo váy bình la xuyên thấu màu xanh nhạt đứng ở trước gương đồng. Váy dài rơi xuống đất, không có một đóa hoa văn, chỉ là trong tay áo may mấy hoa lan. Bên hông buộc một cái đai lưng màu xanh dương nhạt, phía trên nạm bảo thạch màu xanh dương chiếu lấp lánh.
Một bộ này, chính là đưa tới từ trong rương của Mẫn phu nhân, trên tờ giấy nói đúng lắm, quà sinh nhật năm nay. Không thể không nói, ánh mắt và giải thích của Mẫn phu nhân quả nhiên là đặc biệt. Mộ Lam Yên mặc một bộ này vô cùng thích hợp, hơn nữa xuyên qua gương đồng, loáng thoáng có thể nhìn ra mặc quần áo này, rất nổi bật lên dung nhan xinh đẹp của Mộ Lam Yên, còn có mấy phần vị thoát tục.
Tố Quý đứng ở bên cạnh, bộ dáng mặt hoa si: "Tiểu thư, người thật sự là quá đẹp."
Mộ Lam Yên nhếch miệng lên một chút ý cười, đưa tay cốc nhẹ một chút cái trán Tố Quý: "Nha đầu ngươi quả nhiên là nam nữ đều xơi nha!"
Khuôn mặt nhỏ của Tố Quý đỏ lên, hơi cúi đầu xuống: "Tiểu thư đừng nói như vậy. Từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư, ta lại cảm thấy dáng dấp tiểu thư đặc biệt dễ nhìn."
Mộ Lam Yên nghe nói nhưng trong lòng lại chợt run rẩy, lần đầu tiên Tố Quý thấy nàng vẫn là mở miệng một tiếng thiếu hiệp đó. Vì không đào hầm cho mình nhảy, dặn dò đối phương thu dọn đồ đạc, hai người chính là khoan thai chậm rãi rời khỏi Liễu Tâm viện.
Trước mắt đang vừa vặn thời gian sắp ăn cơm tối, vốn là không có ý định đến Đức Mẫn viện ăn chực nhưng Liễu Tâm viện không thu dọn cũng không được, cho nên vẫn là quyết định đi một chuyến có vẻ tốt hơn một chút. Mẫn phu nhân mới vừa trở về phủ, cũng là mệt đến ngất ngư, đoán chừng trong thời gian ngắn chắc là sẽ không tới Liễu Tâm viện thăm hai người họ.
Bên trong Đức Mẫn viện, đột nhiên xuất hiện truyền đến một hồi giọng nữ thét bén nhọn chói tai.
"Người chính là nhớ con như vậy sao?" Sau đó chính là tiếng một bình hoa gốm sứ rơi trên mặt đất vỡ tan.
Mẫn phu nhân vốn là ngồi ở trên ghế chủ đại sảnh, trở về phủ cũng đã sai người chuẩn bị một chút nước nóng, tắm rửa sạch sẽ mới gọi người mời Ngao Tương từ Mộng Tương viện qua. Có điều còn chưa có ngồi xuống nói mấy câu, Ngao Tương thấy quà tặng cho nàng, bèn nổi lên tính tiểu thư. Thuận tay vung một cái, bình hoa Mẫu Đơn vốn là tặng cho nàng bị mạnh mẽ ném xuống đất.
Mẫn phu nhân nổi đóa, nắm chặt mười ngón tay sượt một cái đứng lên từ trên ghế.
"Con xem một chút bây giờ con còn có bộ dáng đích tiểu thư gì kia!"
"Bây giờ con còn muốn thân phận đích tiểu thư này có ích lợi gì! Sau khi Mộ Lam Yên đó trở về, con thấy tất cả tâm tư của mẹ đều ở trên người nha đầu kia!"
Lời vừa dứt, một bàn tay hung hăng rơi vào trên mặt Ngao Tương.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người giương mắt mà nhìn một đôi mẹ con này. Tiểu Thúy khẩn trương nhìn chăm chú qua lại giữa Mẫn phu nhân và tiểu thư, rất sợ sau một khắc lại xảy ra chuyện khó tin gì đó.
Mẫn phu nhân hậu tri hậu giác phản ứng kịp, mới phát hiện ra mình nhất thời xúc động, phạm vào lỗi không nên phạm. Ngay kập tức, trong ánh mắt thay đổi ngay thành ánh mắt nhu tình, đưa lên tay đánh mặt Ngao Tương, bèn muốn đi vuốt ve. Không biết làm sao Ngao Tương lại nhanh chóng quay đầu, tránh được đối phương.
Bốn mắt giao nhau ở không trung, một đôi mắt tràn ngập áy náy, một đôi mắt lại là thù hận vô cùng.
"Trước tới nay người luôn là thiên vị! Ngay cả phụ thân một người yêu ta!" Ngao Tương không nhịn được rơi nước mắt, dẫn hai tiểu nha đầu xoay người khí thế đùng đùng thoát đi địa phương làm cho nàng đau lòng này.
Trong hành lang, Mẫn phu nhân có lẽ bởi vì chưa nói ra câu nói sau cùng, mà mệt mỏi ngã ngồi ở trên ghế, hai mắt vô thần nhìn cửa. 0di33xn0dafnl330fys0doon Trong lòng Tiểu Thúy tất nhiên hiểu tâm tư của chủ nhân, đưa tay vuốt vuốt sau lưng cho Mẫn phu nhân.
"Tiểu Thúy, ta có phải là một mẫu thân không hợp cách." Ngôn ngữ của Mẫn phu nhân có mấy phần chua xót.
"Làm sao lại vậy chứ." Dứt lời, ánh mắt ý bảo Dung Thố bưng nước trà cho Mẫn phu nhân.
"Nhưng mà, mới vừa rồi ta......"
"Phu nhân, người và tiểu thư năm năm không gặp. Tiểu thư đã sớm không phải bé gái rúc vào trong lòng người năm đó rồi, vừa mới bắt đầu các người chung đụng có chút cọ sát cũng là bình thường."
Theo đó, chính là hết sức yên tĩnh không hề có tiếng động.
Lối vào cửa chính Đức Mẫn viện, sau khi Ngao Tương dẫn hai tiểu nha đầu tùy thân ra ngoài, thì đột nhiên ngừng bước chân, trên tay một nha đầu trong đó bưng một hộp gấm, đó là đồ Mẫn phu nhân ban thưởng.
Ngao Tương ngang ngược càn rỡ ở kinh đô đó là đã xưng tên, vì ngại phụ thân mình bèn ra đời đã tập võ, mười tuổi đã không có mẫu thân dạy ở bên người, cho nên tính tình nóng nảy một chút cũng là có thể thông cảm được. Trước mắt mới vừa bước ra cửa chính Đức Mẫn viện, chính là xoay người bộc phát tức giận ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên vài chữ to phía trên cửa biển.
Cái viện này đã từng mấy lần muốn đến, đều không thể đến, hiện tại đến rồi thì lại bị tức cành hông!
"Tiểu thư." Tiểu nha đầu ôm hộp gấm trong đó đột nhiên hô.
"Mới vừa rồi, tiểu thư để túi thơm chuẩn bị tặng cho phu nhân ở chỗ nô tỳ, tiểu thư còn muốn......" Nha hoàn còn chưa nói xong, Ngao Tương chợt kề người bèn khiến nàng ta hốt hoảng mất đi ngôn ngữ, theo bản năng lui về phía sau một bước nhỏ, chôn đầu sâu hơn.
Thấy Ngao Tương đột nhiên đưa tay về phía nàng, bèn cơ trí móc ra một túi thơm màu đỏ tươi từ trên người, đặt ở trong lòng bàn tay đối phương.
Ngao Tương cầm lên, tỉ mỉ tìm ra đầu mối một phen. Mỗi một kim mỗi một kim phía trên đều là nàng vất vả cực nhọc thêu ra, cánh hoa nhét trong túi thơm càng là nàng chọn lựa tỉ mỉ từng mảnh từng mảnh. Trước khi làm ra thành phẩm này, không biết nàng bỏ đi bao nhiêu cái bán thành phẩm giống nhau như đúc, không biết mười ngón tay bị kim châm bao nhiêu lần, giữ lại bao nhiêu nước mắt mới thành hình.
Mẫu thân chưa thấy nó đã nói một câu: con không cách nào làm được có tri thức hiểu lễ nghĩa ta không trách con, nhưng vì sao ngay cả nữ công cơ bản nhất này cũng không biết? Nếu như không phải bởi vì những lời này, sao nàng như thế nào lại tâm niệm muốn làm ra đồ khiến mẫu thân hài lòng như vậy.
Trước mắt thì lại nhìn tới hộp gấm vẫn đóng chặc kia, nhớ trước khi tới Đức Mẫn viện đã có gã sai vặt báo lại, Mẫn phu nhân mới phái đi hai nha hoàn, vòng lại thì dẫn hai gã sai vặt tới, khiêng một cái rương lớn đến Liễu Tâm viện. Mà nàng lại là cái rương nhỏ như thế, đố kỵ trong lòng lập tức nhảy lên thật cao, bộp mở ra nắp hộp gấm, lấy ra một chất lỏng màu đỏ bên trong.
Ngay sau đó cầm hai cái trong tay so sánh, chính là cảm giác mình cực kỳ uất ức.
"Mẫu thân, người quá thiên vị!" Gầm lên giận dữ, nàng bèn cùng nhau ném thành phẩm hoàn mỹ nhất trong một năm này tới nay và chất lỏng màu đỏ mới vừa rồi vào trong hồ Đức Mẫn viện.
Tõm một tiếng, sóng nước gợn dập dờn, khiến cho Tố Quý đứng ở cách đó không xa theo dõi, trong nội tâm mờ mờ ảo ảo cảm thấy có chút đau khổ.
Mộ Lam Yên đã sớm tới ngoài cửa Đức Mẫn viện này, nhưng bởi vì nghe bên trong có một vài tiếng ồn ào, cảm thấy khi đó mình không tiện đi vào. Nàng bèn cùng nhau đứng ở bên ngoài với Tố Quý dừng lại một lát, nhưng không ngờ trời xui đất khiến để cho nàng nhìn thấy một màn trước mắt.
Thấy Ngao Tương tức giận phẩy tay áo bỏ đi, Tố Quý chính là nhắc nhở: "Tiểu thư, Ngao tiểu thư đã đi rồi, nếu không chúng ta vào đi thôi." Nàng cũng sẽ không giống như tiểu nhân trong phủ này, kêu Ngao Tương này là đích tiểu thư. Ở trong mắt nàng, Mộ Lam Yên mới là người mình, những tiểu thư khác, vậy cũng là người ngoài!
Đôi mắt Mộ Lam Yên thâm ý thu hồi từ xa phương, nụ cười không rõ liếc mắt nhìn Tố Quý: "Thôi, hôm nay sợ là chúng ta không đến Đức Mẫn viện này được. Ta về trong viện trước đi, còn ngươi vào Đức Mẫn viện nói một tiếng với mẫu thân, cứ nói thân thể ta khó chịu giống như là dị ứng, hỏi nàng một chút nên đi nơi nào mời đại phu. Nhưng mà ở cửa thì miệng khóc lớn tiếng chút, giống như ta chết rồi vậy."