Đích Nữ Không Làm Phi

Chương 81: Nam nhân mang mặt nạ



Editor: trang bubble 

Phía ngoài, lính tuần tra ước chừng là nghe được âm thanh nơi này, bước chân của toàn thể bắt đầu đi đến phía này. Tư Không Thận lo lắng bọn họ vẫn ngừng lại ở chỗ này sẽ bị người phát hiện, không nói hai lời kéo Mộ Lam Yên chính là muốn đi ra ngoài.

Làm gì móng vuốt mới vừa đụng phải đối phương, đã nghênh đón một bàn tay hung hăng của Mộ Lam Yên.

Bộp một tiếng, trong nháy mắt đánh Tư Không Thận mất ngôn ngữ, ngạc nhiên nhìn chằm chằm đối phương. Hắn muốn mở miệng hỏi thăm muốn làm gì, đã nghênh đón Mộ Lam Yên bắt đầu xu thế vội vàng chất vấn: "Mới vừa rồi, tại sao lâu như vậy mới ra ngoài?" 

Tư Không Thận nhìn bộ dáng đối phương vô cùng tủi thân, đột nhiên bật cười một tiếng. Nghe tiếng bước chân phía bên ngoài càng ngày càng gần, hắn lập tức kéo Mộ Lam Yên lách mình ra khỏi phòng chứa củi của Khôn Ninh cung.

Dọc theo đường đi xuất cung, Tư Không Thận và Mộ Lam Yên lý giải người chết trong cung này vô cùng có khả năng là một nhóm người với kẻ muốn giết nàng ở Ngao phủ.

Mộ Lam Yên hỏi vì sao.

Tư Không Thận bèn nói, có thể đôi tay sau lưng kia cũng đã đoán được nàng chính là cháu gái ruột của phủ thái sư kia. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, cho nên tới trước thăm dò đường một chút. Không biết làm sao, Mộ Lam Yên nàng lại còn là kẻ biết võ công, cho nên những tử sĩ kia đã trực tiếp tự sát.

Nghe được tử sĩ, trong lòng Mộ Lam Yên hoàn toàn hoang vắng. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, ở trong một thế giới an khang phồn vinh như vậy lại vẫn sẽ tồn tại một tổ chức như vậy. Trong lòng mặc dù vẫn rất ghét mình có bất kỳ dây dưa rễ má nào với gia tộc thái sư sớm bị diệt môn kia, nhưng giờ phút này trong lòng cũng trở nên hơi có chút gợn sóng.

Mặc kệ là chủ động cũng tốt bị động cũng được, hiện tại Mộ Lam Yên nàng cũng coi là một nhân vật nguy hiểm rồi.

Vậy mà nói đến cháu gái ruột của tiền thái sư, Lâu Lan làm rõ thân phận với hoàng gia chính là người đầu tiên đáng hoài nghi. Mặc dù một cô gái yếu đuối căn bản không chống dậy nổi bất cứ chuyện gì, nhưng khó đảm bảo phía sau có người. Cho nên, Mộ Lam Yên và Tư Không Thận ra khỏi hoàng cung, ngựa không ngừng vó chính là phủ đệ của thái sư, cưỡi ngựa chạy như bay.

Tiếng vó ngựa dừng lại, chỉ chốc lát đã chạy tới cửa sau phủ đệ của thái sư.

Sau khi Tư Không Thận và Lâu Lan ký kết hôn ước, nên tới phủ thái sư. Dựa vào trí nhớ, hai người vượt nóc băng tường trong nháy mắt chính là đi tới bên ngoài cửa khuê phòng của Lâu Lan, yên lặng nằm ở nóc nhà, xem một chút người ở bên trong rốt cuộc đang làm gì.

Phủ thái sư tốt xấu cũng đã hoang phế mười bảy năm, tuy rằng phủ đệ to lớn nhưng cũng chỉ có Lâu Lan ở Đông Hương các được dọn dẹp ra. Giờ khắc này, trong sân dĩ nhiên cũng không có một hạ nhân, thật là khiến người ta kỳ quái.

     "Tại sao ngươi đột nhiên hơn nửa đêm lại đây?" Đây là tiếng của Lâu Lan, âm điệu có chút hơi giận.

     Mộ Lam Yên ngờ vực nhìn tới Tư Không Thận bên cạnh. Trong lòng nhớ, Lâu Lan này tốt xấu cũng là thê tử hôn ước của Tư Không Thận. Giờ khắc này hiển nhiên là bí mật nói chuyện riêng với một người ở trong phòng. Nghe giọng điệu này, chẳng lẽ là bị Tư Không Thận này trộm người?

     Đúng như dự đoán, qua một lúc nữa đã vang lên một giọng nam: "Thám tử đến báo, trong cung xảy ra chuyện." Nghe âm thanh này, Mộ Lam Yên đã cảm thấy có chút quen tai, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra được là ai.

     Cùng lúc đó, Lâu Lan hừ lạnh một tiếng: "Mắc mớ gì đến ta chứ?"

     "Sao ngươi mặc kệ chuyện này rồi?"

     "Lúc trước ta dựa theo ý của các ngươi, cầm ngọc bội kia tiến cung đi nhận là cháu gái ruột của phủ thái sư, đồng thời quả thực được toại nguyện có một tờ hôn ước với Tư Không Thận. Nhưng mà, những ngày gần đây, ta không biết xảy ra chuyện gì, ba ngày hai bữa không thấy được Tư Không Thận, gặp mặt cũng là vừa đối mặt liền đi. Trong cung, ta càng không vào đuợc. Hai ngày nay tết đến, ta cũng bị hoàng hậu phái trở về phủ thái sư một mình cô đơn đón tết đến. Ngươi nói cho ta, ta đã như vậy, các ngươi trong cung có chuyện, liên quan gì tới ta?"

     Giọng điệu của Lâu Lan rõ ràng là rất tức giận và rất bất mãn.

     Mộ Lam Yên nghe rất nhiều lượng tin tức, trong lòng cũng rõ ràng vài phần. Thân phận Lâu Lan này đúng là giả, đồng thời làm như thế cũng xác thực có quan hệ với người phía sau. Vậy mà, lúc này quay mặt đi muốn nhìn vẻ mặt Tư Không Thận một chút, nàng lại phát hiện đối phương vẫn là một đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm phía trước.

     Đây hoàn toàn không giống như là vẻ mặt nghe được mình bị lừa dối.

     Đến lúc đó, nam nhân trong phòng Lâu Lan đột nhiên giọng trầm thấp mở miệng: "Đó là bởi vì, thân phận của ngươi đã bị hoài nghi. Vì lẽ đó, ngươi không lưu lại được!"

     Vừa dứt lời, chính là truyền ra Lâu Lan sợ hãi rít gào một tiếng.

     Trong lòng Mộ Lam Yên căng thẳng, rõ ràng bên trong sợ là sắp xảy ra vấn đề rồi. Nhưng mà ngay vào lúc nàng chuẩn bị đứng dậy, Tư Không Thận bên cạnh chợt phi thân chính là đi tới cửa phòng kia.

     Nương theo một tiếng oành, cửa phòng của Lâu Lan bị Tư Không Thận một phát đá văng ra.

     Mộ Lam Yên theo sát đối phương, cũng nhanh chóng bay xuống. Đi tới ở ngoài cửa bị đá mở, đập vào mi mắt chính là một nam tử trên mặt mang mặt nạ, trong tay cầm một thanh nhuyễn kiếm đang chuẩn bị chém về phía Lâu Lan.

     Giờ khắc này lại bởi vì hai người đột nhiên xông vào, tư thế cả người cứng ngắc ở giữa không trung.

     Mộ Lam Yên nhìn một đôi mắt lạnh giá dưới mặt nạ kia, da đầu chính là tê rần. Người trước mặt tuy rằng trên người mặc một bộ cẩm y trắng thuần, nhìn dáng dấp chính là không giàu sang thì cũng cao quý. Nhưng chẳng biết vì sao, nàng lại cảm thấy có một loại rất giống với nam tử che mặt xuất hiện ở trong nhà Mã thị vào mười năm trước.

     "Thận ca ca!" Lâu Lan thấy Tư Không Thận đột nhiên xuất hiện, trái tim vốn là căng thẳng, đột nhiên thả lỏng rất nhiều giống như nhìn thấy hi vọng. Nhưng mà thấy một thanh nhuyễn kiếm trước mặt kia, trong ánh mắt lại đẫ bộc lộ ra một chút hoảng hốt.

     Tư Không Thận giơ nhuyễn kiếm lên, đối mặt nam tử che mặt, lạnh lùng mở miệng: "Ngươi cuối cùng là người phương nào?"

     Nam tử cười lạnh một tiếng: "Người đối nghịch với ngươi."

     "Tại sao ngươi phải làm như vậy?"

     "Ngày sau sẽ biết!"

     Vừa dứt lời, cả người căng thẳng đến bên cạnh Lâu Lan, đột nhiên liều lĩnh chạy như bay về phía ngoài cửa. Nam tử che mặt hiển nhiên không có ý muốn bỏ qua cho nàng, vung kiếm chính là muốn công kích nàng. Tư Không Thận đột nhiên tiến lên thay Lâu Lan đỡ một mũi kiếm kia, trong khoảnh khắc hai người chính là quấn lại đánh nhau. 

     Mộ Lam Yên vốn định muốn bắt lấy Lâu Lan, không biết làm sao đối phương đột nhiên lách người một cái, giảo hoạt chạy trốn khỏi bàn tay Mộ Lam Yên. Sau đó chính là nhanh chóng chạy như bay tới ngoài sân.

     "Ta đuổi theo Lâu Lan!" Mộ Lam Yên hô to một tiếng với Tư Không Thận, nhanh chân chính là chạy như điên về phía đối phương.

     Trước mắt, trong phòng cũng chỉ còn sót lại hai người nam tử che mặt và Tư Không Thận. Hai người đánh nhau mấy chiêu, !)i3n!)@l3Wi!)0n nam tử che mặt chính là đột nhiên nhảy đến trước cửa sổ, ánh mắt thăm thẳm có mấy phần vẻ gian xảo nhắm về Tư Không Thận mở miệng nói: "Hôm nay, ta tạm thời không đánh nhau với ngươi. Không bao lâu, chúng ta sẽ có lần thứ hai thôi."

     Dứt lời, chỉ để lại một tiếng cười lâu dài, biến mất ở phía bên ngoài cửa sổ.

     Tư Không Thận vốn định truy đuổi, nhưng lại lo lắng bọn họ trúng kế điệu hổ ly sơn, đến lúc đó một mình Mộ Lam Yên không ứng phó được. Quay đầu chính là chạy như điên về phía Mộ Lam Yên rời đi.

     Lâu Lan hoang mang căn bản không biết chạy trốn tới đâu, dùng sức che miệng mình, không cho tiếng thét chói tai toát ra, chạy một mạch về phía trước đen kịt.

     Đi lên trước nữa chính là chỗ Mộ Lam Yên và Tư Không Thận xuống ngựa.

     Tư Không Thận không biết hai nữ nhân kia đã chạy đến nơi nào, vì càng thuận tiện tìm kiếm, bay người lên nóc nhà, nhìn tới bốn phía. Thấy Lâu Lan rời cửa sau của phủ thái sư, tùy tiện lên một con ngựa của bọn họ khi đến, liên tục lảo đảo, cầm lấy cương ngựa chính là cưỡi ngựa đi rồi.

     Ngay sau đó, hắn chính là nhanh chóng đi tới bên cạnh Mộ Lam Yên chạy tới cửa sau muộn một bước. Nhẹ nhàng vượt lên lưng ngựa, hắn đưa tay ra hiệu với Mộ Lam Yên một phen.

     Vốn là truy đuổi hăng say, Mộ Lam Yên ngạc nhiên phát hiện Tư Không Thận đột nhiên chạy đến trước mặt nàng, tinh thần có chút luống cuống, sửng sốt một chút, mới rõ ràng đối phương là đang mời mình lên ngựa.

     Tư Không Thận thấy đối phương có chút chần chờ, lập tức nói rằng: "Lâu Lan đã cưỡi ngựa mà chúng ta cưỡi đến đi trước rồi. Ngươi lại không lên đây, chúng ta sẽ không đuổi kịp!"

     Dứt lời, Mộ Lam Yên cũng không do dự nữa, bắt lòng tay của đối phương chợt phóng người ngồi ở trước mặt Tư Không Thận.

     Hai người, do Tư Không Thận kéo cương ngựa, bắt đầu nhanh chóng chạy đi.

     Một mạch đến phía tây, chính là đến cửa thành.

     Cửa thành này, buổi tối là không đóng chỉ chừa một hai binh sĩ canh gác. Nhưng mà coi như có người trông, trên căn bản cũng đều là trôi qua trong ngủ gà ngủ gật.

     Lúc Tư Không Thận chạy đến, hai người kia rõ ràng là bị đánh thức. Hai mắt mơ mơ màng màng nhìn người bị ngăn lại phía trên ngựa, chỉ một lúc đã run lên một cái quỳ xuống.

     "Tham kiến Cửu hoàng tử điện hạ!"

     Tư Không Thận chẳng muốn tốn nhiều miệng lưỡi, nhìn hai tên lính dưới chân, thiếu kiên nhẫn mở miệng hỏi thăm: "Vừa nãy các ngươi có nhìn thấy một nữ nhân cưỡi ngựa đi ra ngoài không?"

     Hai người quỳ xuống chính là một người phía trước ngủ như là chết, vì vậy cả mặt mê man liếc mắt nhìn tới người phía sau kia. Người phía sau cả người run lên một cái, chôn đầu càng thấp hơn: "Hồi Cửu hoàng tử điện hạ, lúc nãy hai người huynh đệ ta quả thực thấy có một con ngựa hí nhanh nhẹn một hồi đã chạy như bay từ trước mặt hai người huynh đệ chúng ta. Cản cũng không cản được."

     Thân là người giữ cửa, nửa đêm ngủ khẳng định là tội lớn. Vì vậy, giọng điệu của người nói kia có một chút khoa trương. Tư Không Thận nheo cặp mắt xa thẳm lại, đánh giá người nói chuyện kia: "Vậy ngươi có thể thấy rõ con ngựa kia, đi về phía nào không?"

     Binh sĩ dừng một chút, xoay người nhìn ngó về phía vùng ngoại thành đen kịt một màu ở phía sau, chỉ vào một hướng, run rẩy nói rằng: "Đại khái là đi hướng này."

     Lúc này, Mộ Lam Yên đột nhiên mắt sắc lưu ý đến ngoài cửa thành, dĩ nhiên nằm một thứ đồ như cái ngọc bội kia, nhanh nhẹn dặn dò hai người kia lượm trở về cho nàng.

     Bắt được trong tay, đầu tiên nhìn đã cảm thấy được là cái ngọc bội mà nàng đã mất kia. Trước sau, từ trên xuống dưới quan sát tỉ mỉ một phen lại càng xác định.

     Tư Không Thận thấy đồ vật nhỏ kia quen mắt, thấy Mộ Lam Yên cười hài lòng như vậy, chính là mở miệng dò hỏi: "Đây là của ngươi?"

     Mộ Lam Yên dùng sức gật gù: "Cái này sợ là lúc Lâu Lan đang chạy trốn, không cẩn thận rơi xuống. Đây là cái ngọc bội mà ta gán cho hàng xóm năm bảy tuổi. Năm đó vốn là phải trả về, kết quả chỉ là mấy ngày nữa, người kia đã chết rồi, ngọc bội của ta cũng đã không thấy tăm hơi. Phía trên này có một cái vết nứt, khi còn bé không cẩn thận ngã xuống đất mới có, nhưng mà rất nhỏ, người bình thường không thấy." Mộ Lam Yên nói, đón lấy ánh nến yếu ớt đưa cho Tư Không Thận xem.

     Tư Không Thận nhìn vết nứt xác thực không nổi bật lắm kia, trong lòng càng chắc chắc suy đoán của mình. Vì có thể tìm được Lâu Lan, không có dừng lại bao nhiêu thời gian. Hai người lại là gịuc ngựa nhanh chóng rong ruổi nhắm về phía binh sĩ chỉ, chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.