Đích Nữ Không Làm Phi

Chương 84: Không muốn chính là không muốn



Editor: trang bubble 

Mới vừa trở lại Thành phủ, tâm phúc của Tư Không Thận đã lại truyền tới mật chiếu của Tư Không Trung Minh.

Tư Không Thận mệnh lệnh người làm nhanh chóng đun chút nước nóng cho hắn và Mộ Lam Yên, hai người ngâm tắm thay quần áo khác, ăn xong, lập tức lại là ngựa không ngừng vó chạy tới trong cung.

Tối ngày hôm qua ở Khôn Ninh cung xuất hiện thi thể, sau đó xử lý ra sao, bọn họ cũng không biết. Một mạch chạy tới Dưỡng Tâm điện cũng không thấy có bất kỳ khác biệt gì. Cho đến khi đi tới trước phòng của Tư Không Trung Minh, bọn họ mới mơ hồ cảm giác tình huống có cái gì không đúng.

Bây giờ đã là buổi tối mùng hai tháng giêng.

Chánh điện của Dưỡng Tâm điện lại là bốn bề cửa điện khép chặt, ánh nến bên trong hơi yếu, lay động đi theo không khí, bóng dáng mỗi người lắc lư trên tường. Khác biệt với mấy lần trước chính là, trừ hai thái giám trông chừng ngoài cửa, bên trong cửa cũng đứng hai người.

Chắc là người tin cẩn của Tư Không Trung Minh.

Tư Không Thận và Mộ Lam Yên tiến vào một lúc lâu, Tư Không Trung Minh ở phía trên, chỉ là khẽ than thở, cũng không nói chuyện.

Hôm nay, hoàng hậu Mạnh Cơ lại không có ở đây.

"Các ngươi đã biết, hôm nay vì sao trẫm đột nhiên gọi các ngươi trở lại chưa?" Tư Không Trung Minh đột nhiên yếu ớt mở miệng, trong giọng điệu đầy ắp cảm giác bất đắc dĩ.

"Nhi thần không biết." Tư Không Thận trả lời ngay sau đó.

Thân thể Tư Không Trung Minh run rẩy đột nhiên đứng lên từ trên long ỷ.

Lúc này, Mộ Lam Yên mới phát hiện cũng chỉ là một ngày không gặp, bộ dáng Tư Không Trung Minh xem ra càng thêm tiều tụy, nghiễm nhiên giống như là loại gió vừa thổi sẽ ngã kia. 

Thái giám bên cạnh Tư Không Trung Minh hiển nhiên cũng lưu ý đến hiện tượng này, thân thể lập tức gấp rút, khom lưng tiến lên muốn đi đỡ, nhưng không ngờ bị Tư Không Trung Minh vô tình đuổi đi. Rồi sau đó run rẩy nâng lên bước chân, hắn chuẩn bị đi xuống dưới.

Vừa đi, còn vừa không còn hơi sức mở miệng: "Tối ngày hôm qua, người tự sát ở Khôn Ninh cung đó, trẫm nghĩ thật lâu. Mặc dù trẫm già rồi, nhưng đầu óc còn chưa có hồ đồ."

"Trẫm nghĩ, người này muốn lấy mạng trẫm, nếu như không phải là gia nhân người nhà kia muốn tới lấy mạng, vậy chính là người mưu hại nhà kia, cũng không muốn sự kiện kia bị vạch trần ra."

Nói đến lúc này, Tư Không Trung Minh đã tới dưới điện. Thái giám không biết từ nơi nào dọn băng ghế tới, đặt ở bên cạnh Tư Không Trung Minh. Hắn chính là đặt mông ngồi lên.

Dùng rất nhiều hơi sức giống như đi xuống từ phía trên mới vừa rồi, hắn thở mạnh một hơi mới giương mắt sâu kín hướng về Tư Không Thận và Mộ Lam Yên nói lần nữa: "Ta nghe thấy, Lâu Lan đó chạy trốn rồi?"

Mộ Lam Yên kinh ngạc tin tức của đối phương linh thông đến loại địa phương này, nghiêng mắt thấy mặt Tư Không Thận không vẻ gì ừ một tiếng, mới phản ứng được nhất định là Tư Không Thận thỉnh thoảng báo đầy đủ tin tức với đối phương.

Nhưng mà đúng vào lúc này, Tư Không Trung Minh lại mở miệng nói: "Cho nên, xác định là nha đầu này rồi sao?"

Trong lòng Mộ Lam Yên biết được đối phương là đang chỉ mình, mắt sắc thoáng qua một luồng ánh sáng, rồi sau đó bên tai lại vang lên Tư Không Thận trả lời: "Cũng không phải xác định lắm."

Mộ Lam Yên quan sát phụ tử vẫn luôn tỏ ra bí mật trước mặt mình, cuối cùng vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi thăm: "Các ngươi đang nói cái gì?"

Vừa dứt lời, nghênh đón Tư Không Trung Minh cười yếu ớt không rõ hàm nghĩa: "Quả nhiên là có điểm giống với con trai của Uông Phẩm Lương, tính tình không nén được!"

Mộ Lam Yên đã từng nghe nói cái tên Uông Phẩm Lương này. Đó chính là tiền Thái sư mà Tư Không Thận nhắc tới với nàng trước đó, vậy mà lúc này Tư Không Trung Minh đột nhiên nhắc tới hắn, sợ lại là có liên quan với thảm án mười bảy năm trước.

Vì vậy Mộ Lam Yên lựa chọn lặng im, lẳng lặng nghe tiếp theo bọn hắn lại muốn nói những gì.

Bốn phía yên tĩnh một lúc lâu, mới chậm rãi vang lên tiếng thở dài của Tư Không Trung Minh nửa chết nửa sống. Nếu không phải xem bọn hắn là mấy người sống, tắt đèn rồi đoán chừng thật sự có thể hù được ai đó.

"Trẫm sợ là sống không lâu, mặc kệ là trẫm chết như thế nào, đều có một tâm nguyện muốn xin Mộ cô nương đi theo con ta, cùng nhau hoàn thành được không?"

Mộ Lam Yên sững sờ, nhớ tới dù sao đối phương cũng là thiên tử, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng gật đầu một cái.

Tư Không Trung Minh thấy đối phương đồng ý, khóe miệng kéo ra một nụ cười trấn an, nhìn hai người bọn họ nói: "Nếu trẫm chết rồi, ngôi vị hoàng đế này sợ là lại sẽ đưa tới một trận gió tanh mưa máu. Sau đó, ngươi lấy thân phận cháu gái ruột của Thái sư, gả cho con ta. Về phần tại sao, ta tin tưởng trong lòng ngươi tất nhiên hiểu rõ. Ta chỉ cầu xin, hai người các ngươi có thể thay Uông huynh của ta đòi lại một công đạo. Tư Không Trung Minh ta một đời tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ, làm hại cả nhà của hắn diệt môn, thật vất vả biết cõi đời này chỉ còn lưu lại cháu gái, làm thế nào cũng không tìm về được. . . . . ."

Tư Không Trung Minh nói đến phần sau, đã hoàn toàn không còn là tư thế của một hoàng đế.

Mộ Lam Yên yên tĩnh nghe đối phương kể lại chuyện xưa năm đó, giống như bản thân mình lạc vào cảnh giới kỳ lạ . . . . . .

Mười tám năm trước, nhất phẩm thái sư đương triều Uông Phẩm Lương và hoàng đế đương triều Tư Không Trung Minh, mặc dù có tình thần tử, bí mật lại cũng là quan hệ cá nhân rất tốt. Rồi sau đó, con dâu của Thái sư, Phí thị đang có mang, Tư Không Trung Minh nhìn tiểu nhi của mình, Tư Không Thận, hai phe đều là vô cùng yêu thích, bèn cùng Uông Thái sư hai người định ra khế ước cho bọn họ. Lúc Phí thị lâm bồn, nếu là sinh con trai, tiện cho Tư Không Thận cũng làm huynh đệ, hưởng thụ đối xử của hoàng tử. Nếu là sinh con gái thì phong làm quận chúa, ký kết hôn ước với Tư Không Thận.

Đáng tiếc sau một năm, Kỳ quốc đột nhiên xảy ra đại chiến biên cảnh.

Vạn Quốc đột nhiên cử binh tiến công, công chiếm mấy cái thành trì của Kỳ quốc, yêu cầu Kỳ quốc lấy tiền tài để đổi.

Tư Không Trung Minh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là thiếu hụt quốc khố, cầu được quốc thái bình an.

Rồi sau đó có thám tử báo lại Kỳ quốc xuất hiện giặc bán nước cầu vinh, mới đưa đến sự rung chuyển của quốc gia. Lập tức cả nước bắt đầu phẫn nộ, yêu cầu Tư Không Trung Minh nghiêm khắc điều tra ra tên giặc kia, ngũ mã phanh thây tại chỗ.

Cố tình, trải qua một tháng thẩm tra, tra đến trên người của thái sư Uông Phẩm Lương.

Tư Không Trung Minh nhịn đau sai người bắt hắn, sau đó lại khám phá lượng lớn đồ ngoại bang tiến cống ở ngay trong phủ kia, có thể nói là nhân chứng cũng lấy được!

Uông Phẩm Lương một mực chắc chắn là có người vu khống hãm hại. Tư Không Trung Minh cũng là khổ não tuy rằng thân là đế vương, nhưng ngay cả bằng hữu tốt nhất cũng không thể cứu được.

Ngay vào sáng sớm cái ngày mùng ba tháng hai năm Long Thanh hai mươi đó, Uông Phẩm Lương sợ tội tự sát trong ngục. Tất cả gia quyến người làm bị binh lính bắt giữ trong phủ, trong một đêm toàn bị bị diệt khẩu.

Nhân dân cả nước từ chối thay tất cả gia quyến vô tội của phủ thái sư tra tìm hung thủ.

Chỉ có vào lúc dọn dẹp thi thể giai đoạn sau, họ cũng không có phát hiện con dâu Phí thị của thái sư với đứa nhỏ sắp chuyển dạ kia.

Tư Không Trung Minh nhớ tới bạn cũ vô lực cứu vớt, cố ý giấu diếm việc này đi.

Mười bảy năm, từng có người báo Phí thị sinh ra một bé gái sau đó chết đi, !)i3n!)@l3Wi!)0n còn bé gái kia thì bị một tên đệ tử của thái sư nuôi nấng, từ đó biến mất biệt tích. Những năm gần đây, Tư Không Trung Minh vẫn luôn tận lực truy tìm tung tích của đứa bé kia, lại chậm chạp không có tin tức.

Lúc Mộ Lam Yên nghe nói chuyện xưa này, nước mắt không tự chủ chảy xuống.

Hai mắt vô hồn nhìn chăm chú vào Tư Không Trung Minh đắm chìm trong chuyện xưa mà mình kể. Tư Không Thận chú ý tới đau thương xuất phát từ nội tâm của Mộ Lam Yên, theo bản năng đưa tay nắm ở trên bả vai đối phương, nhích lại gần tới mình.

"Mộ cô nương, trẫm từng nghe Thận Nhi nói về ngươi vì cứu Ngao Tương chỉ biết chưa tới một tháng, không để ý bản thân đi tới cầu xin dược liệu của Thận Nhi. Chắc hẳn, ngươi nhất định là một người tâm địa thiện lương." Tư Không Trung Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên nói.

Mộ Lam Yên sững sờ, hiểu ra "Không để ý bản thân" mà Tư Không Trung Minh nói, gương mặt bắt đầu khẽ ửng hồng. Hôm đó mạng người quan trọng, nàng quả thật là sốt ruột, mà trước mắt bị trưởng bối đột nhiên nói ra không rõ ràng như vậy, ngược lại có chút cảm thấy ngượng ngùng.

Tư Không Trung Minh thấy đối phương cũng không nói chuyện, tiện đà mở miệng: "Mặc kệ ngươi có phải cháu gái của bạn cũ trẫm hay không? Hiện tại trẫm thỉnh cầu ngươi, giúp trẫm tra rõ sự kiện năm đó có thể không?"

Tư Không Trung Minh dùng chữ "Thỉnh cầu", quả thật khiến Mộ Lam Yên sợ hết hồn. Nàng lập tức không nói hai lời quỳ xuống: "Có thể thay hoàng thượng làm việc, Lam Yên đã là có phúc ba đời!"

"Cho nên ngươi là đồng ý rồi?" Đôi mắt đục ngầu của Tư Không Trung Minh lóe ra chờ mong.

Mộ Lam Yên nhìn ánh mắt đối phương giống như trống rỗng vậy, suy nghĩ dần dần đi ra từ chuyện cũ năm đó. Chẳng biết tại sao, đáy lòng không giải thích được có một âm thanh đang reo hò, bảo nàng đi, bảo nàng đi. . . . . .

Mộ Lam Yên gật đầu một cái, rồi sau đó có chút khó khăn liếc mắt Tư Không Thận bên cạnh một cái: "Ta có thể cùng điều tra với Cửu hoàng tử, nhưng mà ta cũng có một thỉnh cầu."

Tư Không Trung Minh đáp một tiếng, vội vàng nói: "Ngươi nói."

"Dùng thân phận cháu gái ruột của thái sư gả cho Cửu hoàng tử thì miễn, sau khi giúp hoàng thượng tìm được chân tướng, Lam Yên còn phải trở lại bên người phụ mẫu, hiếu kính phụ mẫu nhiều hơn." Dứt lời, nàng khẽ tránh ra khỏi cánh tay Tư Không Thận.

Vốn là yên tĩnh ở bên cạnh nghe, Tư Không Thận nghe được đối phương nói như thế, trong lòng chợt hơi thất vọng, vừa định mở miệng, Tư Không Trung Minh đã thay hắn mở miệng trước. 

"Có thể gả cho Thận Nhi làm hoàng phi, lại là hy vọng của tất cả cô gái trong thiên hạ." Tư Không Trung Minh vẫn rất có lòng tin đối với một điểm này của con trai mình: "Ngày sau ngươi có thể đón phụ mẫu của ngươi lên, sống yên ổn ở Biện Kinh, cùng hưởng thanh phúc."

Nghe nói đến đây, ánh mắt của Mộ Lam Yên vốn là đầy ắp tình cảm, đột nhiên trở nên lạnh nhạt xuống, ngay cả Tư Không Thận bên cạnh cũng lười phải nhìn lên một cái. Gả cho Tư Không Thận trở thành hoàng phi, nàng cũng không phải là chưa từng làm. Vừa mới bắt đầu quả thật rất hạnh phúc, nhưng đến cuối cùng thì sao, cũng chỉ là rơi vào kết quả một thi hai mệnh thôi.

Cho nên ở trong lòng Mộ Lam Yên, nàng có thể hạ thấp yêu cầu cùng nhau làm việc với Tư Không Thận, nhưng sẽ không bao giờ sinh hoạt chung một chỗ nữa.

Lúc lâu mới vang lên giọng yếu ớt của Mộ Lam Yên: "Không muốn chính là không muốn."

Tư Không Thận, tim rầm một cái chính là bể nát.

Tư Không Trung Minh thấy thái độ của Mộ Lam Yên quả quyết như thế, nên cũng sẽ không nhiều lời, tiếp tục nói một chút về tư liệu con dâu Phí thị của thái sư với hai người trước mặt.

Phí thị chính là giai nhân nghiêng nước nghiêng thành nổi tiếng đương thời. Cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, hơn nữa ngâm thơ thành đôi tuyệt đối không bại bởi nam tử. Chỉ là nàng không phải là công chúa hoàng thất, cũng không phải là tiểu thư dinh quan đương triều, càng không phải là con gái phú thương vùng nào đó. Nàng có một thân võ học, nàng là con gái chưởng môn môn phái giang hồ đến từ Giao châu ở phía xa.

"Cháu gái của Phẩm Lương có một ông ngoại là chưởng môn môn phái giang hồ vô cùng khổng lồ. Vốn là sau khi phủ thái sư diệt môn, bọn họ từng có đến đây lục soát nguyên nhân, ta vốn có ý muốn gặp, nhưng mà bọn họ đột nhiên dẹp đường trở về phủ. Hơn nữa, tư tưởng vô cùng kiên quyết không bao giờ lui tới với người triều đình nữa. Cho nên ta nghĩ, bọn họ nhất định là tra được cái gì. Các ngươi lập tức lên đường, chạy tới Giao châu, nhất định có thể tìm được một chút nguyên nhân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.