Đích Nữ Không Làm Phi

Chương 85: Phải đi xa



Editor: trang bubble 

Lời nói của Tư Không Trung Minh chậm chạp lượn quanh ở bên tai Mộ Lam Yên.

Tư Không Thận bái biệt phụ vương, dẫn theo Mộ Lam Yên, lên đường hơi tức giận nhanh hơn mấy bước so với nàng. Thấy đối phương chậm chạp không theo kịp, hắn lại cố ý chậm lại bước chân. Liên tục đã mấy lần như vậy, Tư Không Thận cũng không chịu nổi. Cũng sắp ra khỏi cửa chính hoàng cung thì thừa dịp bốn phía không phải cửa cung khép chặt chính là tường cung cao mười tám trượng, hắn bất thình lình đột nhiên xoay người một tay đẩy Mộ Lam Yên tới trên một mặt tường.

Trong đầu Mộ Lam Yên vẫn nghĩ lại chuyện phủ thái sư và Giao Châu, hốt hoảng bị Tư Không Thận đẩy một cái, đụng vào trên mặt tường, mới lấy lại tinh thần. Nàng giương mắt nhìn vẻ mặt Tư Không Thận nóng giận nhìn nàng chằm chằm, trong lòng không hiểu nghi ngờ chậm rãi dâng lên.

Này choáng nha lại đang ầm ĩ tính tình gì?

"Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?" Trước mắt mặc dù chung quanh không có người nào, nhưng khó tránh khỏi lúc nào thì bên ngoài cửa cung lại có một cung nữ hoặc là thái giám đẩy cửa đi vào. Mộ Lam Yên suy nghĩ bọn họ như vậy, nếu mà bị nhìn thấy nhất định là không được!

Từ Dưỡng Tâm điện, Tư Không Thận áp chế khó chịu đến bây giờ, tất cả đều biến thành cảm xúc nhìn chằm chằm Mộ Lam Yên. Hắn oán hận nhìn chằm chằm ánh mắt vô tội của đối phương: "Gả cho Bản hoàng tử, thật sự không tốt như thế sao?"

Mộ Lam Yên sững sờ, lúc này phản ứng kịp thì ra bởi vì "Cự hôn" tạo thành phản ứng dây chuyền. Cười hắc hắc, nàng nhanh chóng thối lui ra từ dưới khuỷu tay chống vách tường của Tư Không Thận, dừng lại giải thích: "Ta còn nhỏ, vẫn chưa muốn lập gia đình, không có quan hệ gì với ngươi."

Tư Không Thận chính là cảm thấy đối phương đang nói láo, nhưng lại không tìm được bất kỳ lý do gì phản bác, nóng giận rồi lại thất vọng nói: "Nhưng vì sao ta cảm thấy lần đầu tiên gặp ngươi đã cực kỳ quen thuộc. Có phải chúng ta đã từng gặp gỡ đời trước hay không?"

Vừa nghe thấy đời trước, trong lòng Mộ Lam Yên hơi hồi hộp một chút lập tức xoay người qua, dừng một chút cười gượng cất giọng đáp: "Làm sao ta biết được chuyện đời trước? Nói không chừng, đời trước ngươi có lỗi với ta, cho nên đời này ngươi mới có thể như vậy đấy." 

Dứt lời, một mình Mộ Lam Yên nhanh chóng đi tới bên ngoài cửa cung.

Không quá nửa canh giờ, hai người chính là cùng đi đến cửa Thành phủ.

Ngại vì ngày hôm sau sẽ phải ra cửa đi xa, Tư Không Thận dặn dò người làm đi ra ngoài mua một chút đồ dự phòng. Mộ Lam Yên cũng trở về viện ở trước đó với Tố Quý, bắt đầu dọn dẹp quần áo ngày mai đi xa.

Ăn xong cơm tối bên trong chủ viện Thành phủ, thời tiết cũng đã bắt đầu lạnh lẽo bắt đầu khiến cho răng cốt người ta run lên. Tư Không Thận muốn mời họ ở lại tiến về phía đại sảnh, uống một hớp trà, hỏi thăm đồ của hai người họ đã thu dọn xong hay chưa?

Đứng ở bên cạnh, Tố Quý lập tức thay chủ nhân gật đầu liên tục: "Thu dọn xong rồi, sáng sớm ngày mai mang lên xe ngựa là được."

Mộ Lam Yên ngồi trên ghế, khẽ nghiêng mắt quan sát một phen Tố Quý càng ngày càng nói nhiều, thấy nha đầu này càng ngày càng coi mình là chuyện to tát, nhưng trong lòng thì thoả mãn mà gật đầu.

Bởi vì thời gian cấp bách, Tư Không Thận mới quyết định ngày mai sẽ lập tức lên đường, hơn nữa còn là không mang theo bất kỳ tùy tùng nào trầm lặng đi tuần. Nói cách khác, nói với bên ngoài, Tư Không Thận chỉ là đến trong quân đội bế quan thao luyện rồi.

Đến lúc đó, chỉ thời gian ngồi xuống một chén trà Mộ Lam Yên đột nhiên đứng dậy, mặt hướng về Tư Không Thận khẽ cúi đầu, không mặn không lạt nói: "Thời tiết hơi lạnh, ta với Tố Quý sẽ không quấy rầy Cửu hoàng tử uống trà."

Trước đó còn là hai người đi song song, giờ phút này giọng của Mộ Lam Yên xa cách  nói như thế làm cho trong lòng Tư Không Thận càng thêm không mạnh mẽ, vội vàng nói: "Từ nơi này đến viện của các ngươi cũng có một đoạn đường. Nhìn thời tiết, tối hôm nay sợ rằng sắp có tuyết rơi, ta sai người đến gian phòng của các ngươi lấy đồ mà các ngươi thu dọn tới, sáng sớm ngày mai là có thể cùng đi."

Tố Quý rất muốn gật đầu một cái, nàng biết Cửu hoàng tử đây là đang cố ý giữ tiểu thư lại.

Nhưng trên mặt Mộ Lam Yên lại không lộ ra quá nhiều biểu cảm, suy ngẫm một phen, mới chậm rãi mở miệng: "Viện của ngươi có gián."

Tư Không Thận: ". . . . . ."

Tố Quý lo lắng tiếp theo Cửu hoàng tử sẽ trở nên khó chịu, đặc biệt chạy đến nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu bên tai Mộ Lam Yên. Nàng chưa kịp nói xong, cửa đại sảnh đột nhiên có một tên gia đinh lặng lẽ đi vào, hậu tri hậu giác Tố Quý bị dọa sợ đến thiếu chút nữa kêu lên sợ hãi.

Người trong phủ của Tư Không Thận đều là hắn trải qua tỉ mỉ chọn lựa. Bước đi không có tiếng động, đại khái đều từng luyện khinh công. Mà tuổi tác người làm này thoạt nhìn mới chừng hai mươi, trên mặt khẽ bộc lộ một chút khó xử. Thấy Mộ Lam Yên cũng ở đây, hắn đưa tay hành lễ với hai người, mới chậm rãi nói: "Ngoài cửa có một phu nhân và tiểu thư, chỉ đích danh nói muốn đi vào gặp Mộ cô nương."

Trên mặt Mộ Lam Yên và Tư Không Thận lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Phong tỏa tin tức Mộ Lam Yên ở Thành phủ, là Tư Không Thận tự mình ra lệnh. Cho nên, trong lòng mỗi người trong phủ đều hiểu tuyệt đối không thể nói chút xíu tin tức cô nương đột nhiên đến đây ở trước mặt người ngoài.

Mà, phụ nhân và tiểu thư đột nhiên đến thăm kia cũng có người đang ngăn cản ở bên ngoài. Tên gia đinh này, chỉ là chạy mau tới đây báo tin cho chủ nhân nhà mình.

Tư Không Thận nhìn về phía Mộ Lam Yên, ra hiệu hỏi thăm nàng định xử lý người bên ngoài thế nào.

Mộ Lam Yên suy nghĩ một phen, nói với gia đinh: "Gọi hai người các nàng vào đi."

Gia đinh đáp một tiếng, chính là đi ra ngoài.

Ở trong lòng Mộ Lam Yên tính toán, ban ngày hôm nay, nàng đã gặp mặt với Ngao Tương. Mặc dù dặn đi dặn lại nha đầu kia đừng nói tin tức của nàng cho bất kỳ kẻ nào. Nhưng mà giờ phút này xem ra, người tới nhất định là mẹ con hai người các nàng.

Hơi đợi một lát, ngoài cửa đại sảnh trong sân đen nhánh, mơ hồ lay động ba bóng dáng. Mà thời tiết quả nhiên là như Tư Không Thận nói lúc trước, tuyết lớn như lông ngỗng đã tung bay.

Hai người đang mặc áo choàng đội mũ cúi đầu đi tới, khi sải bước qua ngưỡng cửa đại sảnh thì trên đỉnh mũ đã dính một chút bông tuyết.

Ánh mắt của Mộ Lam Yên lấp lánh nhìn chằm chằm người ở bên trong bị mũ che khuất trước mặt, chỉ cảm thấy bóng dáng cực kỳ quen thuộc. Chỉ thấy hai người kia vào cửa cũng không trực tiếp phát hiện Mộ Lam Yên, mà là phủi xuống bông tuyết trên người, !)i3n!)@l3Wi!)0n cởi áo choàng ra xoay người đưa cho người bên cạnh.

Mặt người tháo nón xuống xoay người lại kia, đương nhiên chính là Mẫn phu nhân xanh xao vàng vọt! Có điều không biết là hiệu quả của ánh nến, hay là bôi lên một chút son, cho gương mặt gầy gò xương cốt rõ ràng thoa lên một chút đỏ ửng.

Mộ Lam Yên cứ đứng cứng ngắt như vậy, không biết làm sao đi đối mặt với mẹ con kia.

Ngao Tương cởi áo choàng ra, chuyện thứ nhất chính là đỡ Mẫn phu nhân.

Đợi lúc hai người ngẩng đầu lên, mới ngạc nhiên mà phát hiện Mộ Lam Yên cứ sống sờ sờ đứng ở trước mặt họ như vậy.

Lúc trước khi tới cửa của Thành phủ thì gia đinh của Thành phủ chính là một mực chắc chắn bên trong phủ không có người mà các nàng muốn tìm. Mẫn phu nhân biết đây là phủ đệ của Cửu hoàng tử, nếu chọc giận Cửu hoàng tử vậy nhất định là chịu không nổi.

Rồi sau đó, ngay mới vừa rồi lại đột nhiên mời các nàng tiến đến, Mẫn phu nhân cũng cho rằng chẳng qua là Cửu hoàng tử muốn gặp họ. Nhưng không ngờ, ở bên trong thật sự gặp được người ngày nhớ đêm mong.

Đôi mắt Mẫn phu nhân nhìn Mộ Lam Yên, đột nhiên tràn ra một vệt nước mắt. Nàng cuống quít không kịp chú ý tới Ngao Tương, đi về phía trước một bước nhỏ: "Yên Nhi là con sao?"

Mấy ngày trước đây, Mẫn phu nhân lại cảm thấy mình luôn nghe nhầm giọng nói của Yên Nhi. Cho nên lập tức, nàng vẫn còn có chút không xác định.

Trên ghế chủ ở phía xa, Tư Không Thận thấy sự lúng túng ở giữa hai người bọn họ, cố ý ho khan một tiếng đưa tới chú ý của các nàng: "Mẫn phu nhân, đứng ở trước mặt ngươi đúng là Lam Yên."

Lúc này Mẫn phu nhân mới chú ý tới Tư Không Thận ngồi ở nơi xa vẫn nhìn chăm chú vào các nàng, theo Ngao Tương cùng nhau chuẩn bị quỳ xuống lạy. Người kia biết thể lực vốn là có chút không quản được, thân thể mới vừa khom xuống, trong đầu chính là thoáng choáng váng, thiếu chút nữa nhào về phía trước.

Ngao Tương bản năng lập tức kéo Mẫn phu nhân, Mộ Lam Yên thấy tình thế, theo bản năng nhanh chóng đi phía trước với Ngao Tương, hai người cùng nhau tiếp được đối phương.

Tư Không Thận bất thình lình đứng dậy từ trên ghế chủ, cũng đi tới trước mặt Mẫn phu nhân, quan sát một phen, thấy trạng thái đối phương hơi thở mong manh, lập tức mở miệng nói: "Đỡ Mẫn phu nhân ngồi xuống!"

Dứt lời, Mộ Lam Yên và Ngao Tương chính là làm theo.

Ánh mắt Mẫn phu nhân trước sau có chút không nỡ giống như quay chung quanh Mộ Lam Yên sẽ không rời đi.

Mộ Lam Yên cầm cổ tay của đối phương lên, bắt mạch một cái, mới như khó mà tin nổi nhìn chằm chằm Ngao Tương hỏi thăm: "Mẫn phu. . . . . . Mẫu thân đã bao lâu rồi chưa ăn qua thứ gì?" Mộ Lam Yên vốn định xa lạ kêu Mẫn phu nhân, nhưng lời đến khóe miệng vẫn là thay đổi lời.

"Hai ngày nay, khẩu vị mẫu thân vẫn không tốt. Hơn nữa trải qua sáng sớm hôm nay ta đột nhiên mất tích. Mẫu thân lại càng là một miếng cơm cũng ăn không vô."

Mộ Lam Yên nhìn Mẫn phu nhân, giật giật bờ môi vốn muốn nói gì đó. Mẫn phu nhân cũng là rung rẩy vươn tay ra cầm ngược lại mu bàn tay của Mộ Lam Yên: "Chỉ cần con còn sống, mẫu thân chịu nhiều khổ hơn nữa cũng đồng ý. Chỉ là Yên nhi, tại sao còn sống cũng không tới đoàn tụ với mẫu thân chứ?"

Nói đoàn tụ, vẻ mặt Mộ Lam Yên lại là ảm đạm xuống, từ lúc bị người biết nàng chưa chết, đã nghe vô số lần lời như vậy. Nhìn ánh mắt Mẫn phu nhân cầu xin nàng, trong lòng nàng có chút không đành lòng, thở dài: "Mẫu thân, ngài cũng biết, Yên Nhi cũng không phải là con gái ruột thịt của ngài, ngài lại cần gì như vậy chứ?"

Mẫn phu nhân cũng là cực kỳ nghiêm túc cắn răng mà nói ra: "Một ngày là mẹ, cả đời là mẹ. Từ khi ta nhận định con là con gái ta, bắt đầu từ giờ khắc đó trở đi tánh mạng của con trong lòng ta là quan trọng giống với Tương Nhi vậy."

Mộ Lam Yên nhìn ánh mắt làm cho trong lòng người phát run kia, đặc biệt bỏ đi qua một bên. Tư Không Thận thấy đối phương không muốn giải thích, không muốn nói chuyện, cho nên thay nàng mở miệng: "Mẫn phu nhân, có thể cho tại hạ nói một câu hay không?"

Mẫn phu nhân gật đầu một cái: "Cửu hoàng tử mời nói."

"Lam Yên cũng không phải là đứa nhỏ ngu ngốc, nàng có tư tưởng và suy tính của chính mình. Nếu không muốn ở lại Ngao phủ, ngài cần gì phải buộc nàng. Coi như, hôm nay ngươi ép nàng ở bên cạnh, làm sao ngươi biết nàng nhất định sẽ trôi qua vui vẻ?"

"Chuyện này. . . . . ." Mẫn phu nhân đột nhiên câm miệng.

Tâm tình mất mà lại được, cũng không phải mỗi người cũng có thể hiểu rõ. Mẫn phu nhân vốn là hoàn toàn không ôm bất cứ hy vọng nào đối với Lam Yên sống lại, thậm chí đã đón nhận sự thật. Vậy mà trước mắt đột nhiên biết được còn sống, phản ứng đầu tiên chính là nắm chắc vào bên cạnh, không để cho đối phương lại có cơ hội chạy trốn từ dưới mí mắt của nàng.

Trải qua Tư Không Thận nhắc nhở như vậy, nàng mới phản ứng được ý nghĩ của mình là ích kỷ như thế.

Tư Không Thận thấy cảm xúc đối phương có chút ổn định, tiện đà mở miệng: "Hơn nữa, chúng ta dự định ngày mai sẽ đi tới Giao châu. Ngươi nên may mắn, vào trước khi chúng ta rời đi, ngươi còn có thể gặp được con gái của ngươi."

Mẫn phu nhân nghe được Giao châu, trên mặt đột nhiên thoáng qua kinh ngạc: "Các ngươi đi Giao châu, là vì cái gì?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.