Mẫn phu nhân nghe tiếng, đầu tiên là hoài nghi nhìn về phía Tư Không Thận, rồi sau đó thấy người kia không còn ý tứ nói chuyện, quay đầu lại tiếp tục ánh mắt lóe lên nhìn chăm chú vào Mộ Lam Yên: "Đi bao lâu?"
Mộ Lam Yên giật giật bờ môi, không biết nói như thế nào. Tư Không Trung Minh muốn bọn họ đi tìm người, lúc đầu đã một mực từ chối triều đình, cũng không biết lần này vừa đi sẽ gặp phải chuyện ra sao, hạng người gì.
"Xong xuôi sẽ trở lại!" Tư Không Thận lần nữa thay Mộ Lam Yên nói tiếp.
Lúc này Mẫn phu nhân cũng hiểu, mình hỏi nhiều nữa, người ta cũng không chắc chắn trả lời. Đột nhiên đưa tay rút ra một sợi tơ màu đỏ từ bên trong cổ của mình, sợi tơ xâu chuỗi chính là một chiếc mảnh ngọc tròn bình thường. Nàng cởi xuống đến sau đó đưa tay nhét vào lòng bàn tay của Mộ Lam Yên.
"Chuyện này. . . . . ." Mộ Lam Yên có chút chần chờ.
Vật nhỏ có chứa nhiệt độ ấm áp Mẫn phu nhân, chạm đến Mộ Lam Yên thì làm cho trong lòng nàng đột nhiên có chút hốt hoảng, sợ mình tiếp nhận đồ của Mẫn phu nhân, Ngao Tương lại đột nhiên không biết gân nào nối sai kia ăn dấm lên rồi. Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Ngao Tương, thấy trên mặt đối phương cũng không có bộc lộ không vui, mới mở miệng hỏi thăm: "Đây là cái gì?"
"Ta có một cố nhân ở Vĩnh Xuân đường Giao Châu. Nếu mà con ở bên kia có khó khăn gì, hãy cầm cái ngọc bội này đi tìm hắn, người nhận biết cái ngọc bội này, là có thể giúp con. Sau khi làm xong việc thì về sớm một chút."
Mộ Lam Yên giơ tay lên, nhìn ngọc thô chưa mài dũa màu trắng óng ánh long lanh này. Trong lòng bắt đầu suy nghĩ, từ lúc biết Mẫn phu nhân, cũng biết nàng là một cô nhi không cha không mẹ. Ngao Tương càng là đến bây giờ cũng chưa từng nghe Mẫn phu nhân nhắc tới chuyện nhà ông ngoại. Cho nên trước mắt nghe đối phương nói như thế, thật sự để cho người ta bắt đầu có chút không hiểu.
"Mẫu thân, người kia là ai?" Mộ Lam Yên cũng chỉ là muốn hỏi một cái tên.
Ánh mắt Mẫn phu nhân lại là có chút lóe lên cúi đầu xuống, ậm ờ trả lời: "Cũng chỉ là một cố nhân, con cầm ngọc bội kia đi tìm hắn là được."
Cuối cùng, Tư Không Thận mượn cớ nói thời gian không còn sớm, sáng sớm ngày mai bọn họ còn phải lên đường, xin mời hai người Mẫn phu nhân đi về trước. Lúc xa nhau, Mộ Lam Yên dặn dò Mẫn phu nhân trở về nhất định phải cố gắng điều dưỡng thân thể.
Một nỗi khổ riêng lớn trong lòng Mẫn phu nhân rốt cuộc loại trừ đi, tất nhiên hết sức vui lòng gật đầu. Chỉ là vào lúc họ rời đi, Mộ Lam Yên lại dặn dò một câu, đừng nói tới tin tức nàng còn chưa chết ở trước mặt Ngao Tháp.
Lúc trước, dù sao trong viện của nàng đã đốt ra hai bộ thi thể không trọn vẹn, nếu như không phải là nàng và Tố Quý, Ngao Tháp chắc chắn truy xét tới cùng. Đến lúc đó, nếu mà quấy nhiễu nhiệm vụ mà Tư Không Trung Minh phân công cho nàng, lại là không tốt.
Vì vậy lần từ biệt này, tàu xe mệt nhọc.
Nửa tháng sau, Tư Không Thận và hai người Mộ Lam Yên, Tố Quý mới bình yên tới thành Giao Châu biên cảnh của Kỳ quốc.
Vẻ ngoài là trong xe ngựa nhỏ màn trướng màu xanh phổ thông, liên tục đi đường cả đêm Mộ Lam Yên và Tố Quý ngủ mê man ở trên gối cung đình. Đừng thấy bên ngoài xe nhỏ này bình thường, bên trong lại là lắp ráp cấp bậc biệt thự nhất phẩm. Đây là Tư Không Thận đặc biệt chuẩn bị, thứ nhất là vì để cho Mộ Lam Yên nghỉ ngơi thoải mái. Thứ hai, mặt ngoài bình thường cũng không dễ dàng gặp phải sự chú ý của người khác.
Trên giá xe ngựa, Tư Không Thận và tâm phúc Đái Lâm thay phiên điều khiển xe ngựa. Bọn họ cả đêm không ngủ, trên mặt hơi tiều tụy.
Dọc theo quan đạo càng đi về một đoạn đường phía trước, là có thể đến được cửa thành của Giao Châu. Sở dĩ bọn họ đi đường tới cả đêm, cũng bởi vì một thành trì đằng trước cách xa nhau khá xa với Giao Châu. Đoạn đường này, nếu mà không lên đường nhất định sẽ phải ngủ bên ngoài trời. Tư Không Thận nhớ tới hai nữ nhân kia đã giằng co nửa tháng, bèn muốn có thể tìm được khách sạn sớm một chút, để cho các nàng thoải mái ngủ lấy một đêm.
Đái Lâm liếc mắt một cái chủ nhân bên cạnh có chút buồn ngủ, xa xa nhìn thấy có một quán trà, cũng không thông báo bèn trực tiếp lái qua đó.
Tư Không Thận đột nhiên tỉnh lại, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, thấy trước mặt đột nhiên viết một chữ "Trà" to lớn. Rồi sau đó, trong hai mắt mơ màng có một chút lạnh lùng hỏi thăm Đái Lâm: "Tại sao dừng lại?"
"Công tử, cả đêm nay trên căn bản đều là ngươi đang gấp rút lên đường. Ta thấy bên này có một quán trà, bèn nghĩ mọi người cũng là dọc đường chưa ăn thứ gì, dừng lại uống một ngụm trà lại đi."
Tư Không Thận hít sâu một cái không khí trong lành nơi hương dã này. Mặc dù tết đã qua hơn nửa tháng, thế nhưng không khí hít vào trong phổi vẫn là lạnh lẽo làm cho người ta tỉnh táo trong nháy mắt. Gật đầu một cái, ánh mắt nhìn tới khắp nơi. Chung quanh đều là dãy núi xanh biếc, mặt đông đỉnh núi mơ hồ có ánh sáng nâng lên. Ngoại trừ bọn họ mới vừa rồi đi quan đạo kia, còn lại đều là cỏ dại mọc thành bụi.
Dĩ nhiên, còn có hạc đứng ở quán trà trước không thôn sau không tiệm này, khẽ mang đến một chút hơi người cho nơi này.
Bên cạnh quan đạo này thường có quán trà xuất hiện. Có điều là nhà bên trong vùng núi này xây dựng một cái lều cỏ tạm thời, nấu chút nước trà, làm bánh ngọt, bán cho những người đi đường, nhằm kiếm lấy ngân lượng đi trên đường đổi lấy thức ăn.
Thiếu niên chuẩn bị đồ rất sớm ở trong quán trà, nghe bên ngoài có âm thanh, đi ra ngoài từ bên trong.
Thấy Tư Không Thận và Đái Lâm không có ý xuống xe ngựa, vẻ mặt tươi cười vội vàng chào hỏi: "Hai vị công tử, đi đường cả đêm rồi nhỉ, có muốn xuống uống chút trà sáng ăn một chút gì hay không?"
Trước đó xe ngựa ngừng một trận, Mộ Lam Yên đã mơ hồ có ý tỉnh lại. Lập tức nghe nói bên ngoài có âm thanh, nàng càng thêm cảm thấy rất nhức đầu, lật người, hoạt động một lần toàn thân đau nhức, chậm rãi chuẩn bị đứng dậy xem một chút tình huống bên ngoài thế nào.
Con đường đi tới này cũng không tính quá vững vàng, cho nên bọn họ coi như ngủ, cũng là ngủ không được yên ổn.
Ngay khi Mộ Lam Yên mơ màng mở mắt, chuẩn bị vén lên màn trướng của xe ngựa kia. Bên ngoài, một động tác vén lên tiến vào trong nháy mắt dọa đến nàng giật mình một cái, con sâu buồn ngủ cũng không còn.
Trong phút chốc, Mộ Lam Yên và Tư Không Thận đối diện, ai cũng không trực tiếp nói chuyện.
Trong mơ mơ màng màng Tố Quý cảm giác bên chân có gió, mở mắt ra thấy Mộ Lam Yên không có nằm, cũng là đầu choáng váng ngồi dậy. Khi nàng ngáp một cái hoàn toàn ngồi thẳng thì mới thấy Tư Không Thận nhìn chăm chú vào bên trong.
"Cửu. . . . . . Công tử! Thế nào?"
Mới vừa rồi, bầu không khí của Mộ Lam Yên và Tư Không Thận đột nhiên không nói lời nào rốt cuộc bị Tố Quý cắt đứt.
Lúc này Tố Quý cũng đã không còn buồn ngủ, tr@ng D1)LQD bvbl3 không mò mẫm ra phương hướng sững sờ nhìn chằm chằm tiểu thư nhà mình. Thấy trạng thái Mộ Lam Yên vẫn có chút không có ở đây, ngón trỏ nhẹ nhàng chọt cánh tay đối phương một cái.
"Tiểu thư, ngươi đã tỉnh rồi chưa. . . . . ."
"A, ngủ đến cả người quá nhức mỏi rồi. Chúng ta đi ra ngoài đi." Mộ Lam Yên đột nhiên lấy lại tinh thần, chợt chui ra ngoài.
Tố Quý mê mang đầy mặt, nhưng vẫn là đi theo tiểu thư nhà mình sợ hãi nhanh chóng đi ra ngoài.
Hai người trải qua trong một đêm xóc nảy, lúc này cả người cũng gần như sắp tan rã.
Thiếu niên vốn là đi vào cầm trà sáng, lúc đi ra thấy Mộ Lam Yên, chất phác trêu ghẹo nói: "Thì ra là còn dẫn theo phu nhân à, phu nhân mau tới ngồi. Nơi này của chúng ta có cháo, phu nhân có muốn lấy một chén hay không?"
Thiếu niên nói dứt lời, Mộ Lam Yên đã đi tới trong quán trà. Liếc mắt một cái trên mặt Tư Không Thận không biết xảy ra chuyện lại lạnh giống như núi băng vậy, lúng túng nói một câu với thiếu niên: "Ta là tiểu thư, không phải phu nhân, ha ha."
Phản ứng kịp bản thân nói sai, thiếu niên lập tức cười gượng hai tiếng, lại đi vào.
Tố Quý đỡ Mộ Lam Yên ngồi xuống, nhân tiện rót ly trà cho nàng: "Tiểu thư, uống chút nước trà tỉnh táo người."
Mộ Lam Yên ừ một tiếng, kéo Tố Quý cùng nhau ngồi xuống: "Đã đi ra ngoài, đừng chú ý nhiều như vậy, ngươi cũng ngồi xuống đi."
Đổi lại chỉ có Mộ Lam Yên, Tố Quý đã sớm không khách sáo ngồi xuống, nhưng trước mắt còn có một Tư Không Thận, Tố Quý nào dám. Khó xử liếc mắt nhìn Tư Không Thận bưng trà sáng bắt đầu uống, nàng vừa định mở miệng từ chối. Tư Không Thận lại lên tiếng trước: "Đái Lâm, ngươi cũng ngồi xuống ăn chung đi, đợi lát nữa còn phải dựa vào ngươi lên đường."
Vốn là đứng ở bên cạnh Tư Không Thận, Đái Lâm không chút do dự trả lời một tiếng "Dạ", chính là ngồi xuống. Tố Quý nhìn chỉ một mình nàng đứng, cũng không phải là chuyện như vậy, vì vậy bèn cùng Mộ Lam Yên ngồi xuống.
Thiếu niên bưng tới cháo và bánh rán cho bọn họ, chào hỏi mấy câu, muốn đi xuống bận việc.
Trước khi đi, Đái Lâm nhìn đối phương một cái, lập tức kêu hắn lại: "Thấy tuổi ngươi còn trẻ, sao ở nơi rừng núi hoang vắng này mở quán trà?"
Thiếu niên cười một tiếng, cong lưng có chút hả hê trả lời: "Ta cái gì cũng không biết, nếu như đến thị trấn đi làm công, nhất định phải rời nhà. Trong nhà có một mẹ già sinh bệnh, không thể đi xa. Hơn nữa, nơi Giao Châu này sẽ đi qua chính là Đại Bằng, trên quan đạo lui tới có rất nhiều mối làm ăn. Một tháng qua thu vào không ít hơn đi làm việc cho người ta."
Đái Lâm gật đầu một cái, Đại Bằng chính là một ngoại bang gần nhất của Kỳ quốc.
Tư Không Thận nhìn thiếu niên, đột nhiên hỏi thăm: "Gần đây ngoại bang thật sự an phận?"
Thiếu niên vừa nghe vấn đề này, lập tức lộ ra vẻ mặt khó xử: "Vị công tử này quả nhiên là nói đùa, ta một người bán điểm tâm sáng, làm sao biết ngoại bang yên phận hay không chứ. Có điều gần mấy tháng qua, người của Đại Bằng đi ngang qua đây thật nhiều, gần như mỗi ngày đều có."
Tư Không Thận suy nghĩ, phất phất tay bèn để cho đi xuống.
Hai người Mộ Lam Yên và Tố Quý chỉ lo chôn đầu, ăn đồ ăn. Dù thế nào đi nữa bọn hắn nói, họ cũng nghe không hiểu.
Tư Không Thận ăn xong, cả người tinh thần hơn nhiều, nhìn Mộ Lam Yên cúi đầu không lên tiếng, trong lòng bèn bắt đầu tính toán có phải thái độ vừa nãy của hắn có chút lạnh nhạt, làm cho đối phương không vui hay không. Thấy người kia uống xong cháo, hắn vừa định mở miệng, khóe mắt chính là đột nhiên thoáng qua một bóng dáng màu trắng.
"Người nào?" Đái Lâm lớn tiếng quát chói tai trước tiên, đứng lên từ ghế gỗ.
Tố Quý uống cháo không cẩn thận bị đối phương dọa sợ uống vào trong khí quản, kìm nén đỏ mặt ho khan không ngừng.
Mộ Lam Yên cuống quít thay đối phương vỗ sau lưng, nóng giận nhìn chằm chằm Đái Lâm: "Vẫn không thể đừng kinh động đột ngột sao?"
Đái Lâm hiển nhiên không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như thế, có chút xấu hổ quét mắt bọn họ một vòng.
Tư Không Thận rõ ràng cảm giác mới vừa rồi nhất định là có một người nhanh chóng bay qua, hơn nữa còn là cố ý để cho bọn họ biết. Mặt lạnh ra hiệu bọn họ lập tức câm miệng: "Các ngươi ở chỗ này đừng cử động, ta đi ra ngoài xem một chút. Đái Lâm, bảo vệ tốt họ."